Chương 81
Vừa nghĩ tới ảnh chụp mẹ anh cho anh xem, cuối cùng trong lòng Phó Mộ Chung hoàn toàn phẫn nộ. Rõ ràng anh không nên như vậy, rõ ràng lần trước anh thấy Đường Thi bị Bạc Dạ đưa đi cũng không tức giận như vậy, nhưng tại sao hôm nay lại có thể như vậy… Là cảm giác mình bị lừa dối sao…?
Đường Thi, dưới lớp ngụy trang thanh cao của cô, đến cùng là trong lòng cô có gì? Người đàn ông trong hình là ai?
Đường Thi nghe được lời nói của Phó Mộ Chung, sắc mặt cô lập tức tải nhợt, dường như không thể tin được, khẽ nói nhỏ: “Phó Mộ Chung… Anh không tin tôi sao?”
Phó Mộ Chung không nói gì, hồi lâu anh mới nói: “Đường Thi, rốt cuộc cô có lừa gạt tôi hay không? Có phải cô đang lợi dụng gốc gác của tôi không?”
Thật là một câu hỏi nực cười.
Đường Thi cười đỏ cả vành mắt: “Phó Mộ Chung, tôi nói tôi không, anh tin không?”
Anh tin không?
Phó Mộ Chung không trả lời, chỉ có hơi thở dày đặc của người đàn ông truyền đến. Đường Thi đột nhiên hiểu ra, cô cười nhẹ một tiếng như không sợ hãi. Rốt cuộc thì ngay cả Phó Mộ Chung cuối cùng cũng từ bỏ sự phòng bị này.
“Đã như vậy thì tôi cũng không thể nói gì hơn. Cảm ơn cậu ba Phó đã thứ lỗi, về sau tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Ngủ ngon, Phó Mộ Chung.”
Ngủ ngon, Phó Mộ Chung. Cuộc gọi này giống như một lời từ biệt cuối cùng. Giọng nói của Đường Thi hơi khàn, Phó Mộ Chung cũng nghe thấy tiếng từ biệt im lặng. Trong lòng của anh đột nhiên bị một sự khủng hoảng lớn chiếm giữ, anh chỉ cảm thấy có vật gì đó mình không nắm vững, cứ như vậy mà rời khỏi mình. Khi anh hiểu ra loại bất an này trong lòng mình đến từ đâu, trong đầu anh lại hiện lên bóng lưng của Đường Thi.
Sau đó, âm báo “tút tút tút” nhắc nhở truyền đến, cuộc gọi đã bị ngắt máy. Phó Mộ Chung cầm điện thoại và đứng sững tại chỗ, khuôn mặt thanh tú của người đàn ông lộ rõ vẻ kinh hoàng. Lần đầu tiên, anh tỏ ra hoảng sợ như một đứa trẻ.
Phó Mộ Chung không biết là rất lâu sau đó, bởi vì sự hiểu lầm quá quắt lần này của anh, mà sau này anh sẽ bị trằn trọc và không thể ngủ được trong một thời gian dài, lặp đi lặp lại những hy vọng xa vời của mình vào nửa đêm, hy vọng vào một người phụ nữ mà anh không thể có được.
Dưới trời mưa to, Đường Thi kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chỉ cảm thấy cuộc sống của mình hỗn độn đến mức không phân biệt được ngày và đêm. Cái chết của Đường Dịch chắc chắn là một đòn giáng nặng nề đối với cô, Đường Thi co rúc mình nằm ở trên giường, từ từ cuộn tròn theo tư thế của một đứa trẻ sơ sinh.
Đầu óc của cô hỗn độn, ý thức cũng khi có khi không, cô luôn cảm thấy mình không sống ở trong thực tế như vẫn còn trong giấc mơ. Cô dường như có thể nghe thấy giọng nói của Đường Dịch, giống như vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh. Nhưng sự thật không ngừng kéo cô vào bóng tối băng giá, cô liên tục tỉnh lại, rồi không ngừng thả mình trong tưởng tượng.
Sống không nổi nữa… Sống… thật là khó… thật sự là rất khó…
Đường Thi không biết mình phải vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào, hiện thực đã hoàn toàn đập nát cô, tương lai vô vọng, còn có người nào đáng nói. Bên ngoài bắt đầu mưa to không biết từ lúc nào, tựa như năm năm trước vào ngày đó khi cô bị Bạc Dạ phá hủy, tiếng mưa rơi gõ vào cửa sổ thực sự rất kịch liệt. Đường Thi nhìn trời mưa to ở bên ngoài, cô liều lĩnh xông ra, cô chạy như điên ở trong mưa giống như muốn phát tiết tất cả sự không cam lòng và hận thù.
Bạc Dạ… trong lòng anh có thể có một chút hối hận không? Tôi đã gục ngã trước tuyệt vọng cuộc đời, anh trả lại cho tôi như thế nào? Anh muốn trả lại cho tôi như thế nào đây?
Đường Thi cầm điện thoại di động, phát hiện ra cô đã chạy tới một con đường vắng, các cửa hàng trên đường đều đóng cửa, chỉ có một quán cà phê còn sáng đèn. Ánh sáng như soi rõ trái tim u tối của cô, Đường Thi đến gần, cô muốn đi vào tránh mưa.
Bóng dáng của cô lúc lắc, một giây kế tiếp, một bóng đen che mắt cô. Người đàn ông đứng bên cạnh cô cầm ô, nhìn cô đang ướt sũng, tóc tai cũng ướt đẫm, quần áo dán vào thân thể có đường cong của cô, nước liên tục chảy xuống.
Tô Kỳ cứ như vậy mà cầm ô đằng sau cô. Trên gương mặt yêu nghiệt không kiềm chế được mà cười như chơi bời quá mức. Con mắt màu xanh lục lam xinh đẹp giống như viên ngọc thượng hạng. Giọng nói của anh ta ngả ngớn nhưng lại phóng khoáng.
“Tai sao mỗi lần tôi gặp cô, cô đều đi vào đường cùng vậy?”