Chương 491
Đường Thi không biết tại sao, nhanh chóng phản bác, “Đừng nói nữa!”
Tô Kỳ sửng sốt.
“Anh ấy… anh ấy chết rồi, em chịu thua rồi, anh đừng lãng phí sức lực với em.” Đường Thi khó khăn quay đầu lại, “Tô Kỳ, em xin lỗi không thể đáp lại tình cảm của anh. Em thậm chí không có khả năng yêu ai đó bây giờ. ”
Cái chết của Bạc Dạ đã lấy đi tất cả tình cảm của Đường Thi.
Tô Kỳ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Đường Thi, sau đó ấm ức rời đi “Anh xin lỗi … Anh không nên thô bạo với em.”
Đường Thi cuộn tròn ở bên giường, đắp chăn bông lên người, “Em cũng có trách nhiệm, em nên giải thích rõ ràng với anh.”
Tô Kỳ cảm thấy Đường Thi nói với anh bằng một giọng điệu lịch sự như vậy, đối với anh giống như bị tra tấn.
Một sự tra tấn thầm lặng.
Sau đó, Đường Thi chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện, dường như cô có sợ hãi, vừa nhắc tới đám người áo đen, giọng nói đều run run, Tô Kỳ nghe tim mình như co rút lại, bước tới ôm cô. Đường Thi đã hạ hỏa, không còn hung dữ nữa.
“Anh xin lỗi …” giọng nói của người đàn ông trầm và bị bóp nghẹt, “Anh nên nói xin lỗi với em, anh đã đổ lỗi cho em một cách sai lầm, bừa bãi …”
“Không sao.” Đường Thi cười nhạt, “Em trở về như thế này cũng quá vội vàng, không xem xét tâm trạng của anh.
Tô Kỳ đưa tay ra chạm vào mặt Đường Thi mà hỏi “Không đau sao? Khốn kiếp, súng ở nước ngoài là hợp pháp, anh sợ em bị thương. Em nói người đàn ông trông giống như Bạc Dạ đã cứu em và không làm gì em sao?”
Đường Thi chợt nhớ tới nụ hôn mà người đần ông kia đã làm cô ám ảnh
Nhưng cô không nói, chỉ lắc đầu, “Không phải, lát nữa em tắm nước lạnh rồi uống thuốc. Quần áo anh ấy mua cho em, thật xin lỗi đã khiến anh hiểu lầm.”
“Anh hiểu lầm em, nhưng em xin lỗi anh.”
Tô Kỳ cảm thấy vô cùng đau đớn, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy hối hận, “Anh quá bốc đồng, Đường Thi… Anh, hành vi vừa rồi của nha… Anh thật sự. Anh không nghĩ về điều đó, ngay lúc này … ”
“Được.” Đường Thi thấy Tô Kỳ vội vàng giải thích như vậy giống như một đứa trẻ, liền gào lên, “Em tha thứ cho anh, anh đi đưa Duy Duy vào đi, nó vẫn còn ở cửa.”
Tô Kỳ vỗ vỗ vào đầu của mình, “À đúng rồi! Anh quên mất! Vừa rồi lửa giận dâng trào quá lớn, khiến Duy Duy bị bỏ quên ở cửa!”
Lúc Tô Kỳ đi ra mở cửa, nhìn thấy Đường Duy khinh thường đứng đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đẹp trai lai máu trước mặt, “Chú làm gì vậy?”
“Xin lỗi, chú quên mất.” Tô Kỳ cười bất lực, “Cháu quá nhỏ, chú quên mất là còn có cháu đi phía sau.”
“Chú còn mặt mũi nào mà nói!” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi, “Cháu đợi chú ở cửa hai mươi phút! Người ta mà nhìn thấy lại tưởng cháu là loại đầu gấu cố tình chạy đi làm phiền khách!”
“Hahaha!” Tô Kỳ đã phạm lỗi không hối cải, thậm chí cười vài lần nói: “Thật là bi thảm.”
“Chú còn có thể cười!” Đường Duy lao vào đánh nhau với Tô Kỳ, hai người một lớn một nhỏ ngã xuống giường. “Chú mà còn dám dùng thái độ hung dữ như vậy với mẹ cháu, cháu nói cho chú biết, chú sẽ không có cửa lại gần mẹ cháu đâu. Chú bị đuổi khỏi đám cầu hôn! ”
“Hừ, cháu cho rằng Tô Kỳ là người dễ dàng từ bỏ như vậy sao?”