Chương 1222
Từ đầu đến cuối trong lòng của Đường Duy đều có một giọng nói, đó chính là có liên quan đến Bạc Nhan. Cậu không chịu buông tay như vậy, rốt cuộc là trong lòng vẫn còn hận Bạc Nhan hay là còn có cảm xúc khác?
Cậu không suy nghĩ nhiều nữa. Sinh nhật của Tô Kỳ cuối cùng cũng trôi qua một cách có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, vốn không có gì ngoài đám người của Thất Tông Tội, còn lại đều là linh tinh này nọ.
Đường Duy còn trông thấy mấy người đàn ông trung niên lớn tuổi lúc gần đi vẫn chưa thỏa mãn với bóng lưng của Bạc Nhan, ánh mắt kia vừa nhìn đã khiến cho người ta thấy không thoải mái.
Bạc Nhan đúng là nhịn hay thật, bị ánh mắt như thế này của nhiều người nhìn chăm chăm mà vẫn có thể mỉm cười được.
Tô Kỳ bị một đám bạn tốt thay nhau mời rượu, trên mặt lộ ra nụ cười say rượu, được Tô Nghiêu đỡ lấy: “Ba, ba uống thành bộ dạng như thế này thật mất mặt quá.”
“Thằng nhóc thổi, ba còn chưa chế con mất mặt, vậy mà con lại bắt đầu ghét bỏ ông đây hả?” Tô Kỳ chỉ chỉ vào bản thân: “Uống rượu không? Không uống thì tiền ba về nhà đi, chị con đâu rồi? Bạc Nhan. Bạc Nhan. “Ở đây, ở đây.
Bạc Nhan ở cách đó không xa giảm lên trên giày cao gót chậm rãi đi về phía này, Tô Nghiêu vừa mới nhìn thấy giày cao gót của cô đã cảm thấy hoảng sợ: “Chị đi chậm thôi.”
Bạc Nhan bước chậm lại, thở hổn hển đi đến trước mặt Tô Kỳ: “Sao vậy ạ?
Đến gần, Tô Nghiêu cũng ngửi được mùi rượu trên người Bạc Nhan, thân là em trai theo bản năng nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chị cũng uống rượu sao?”
Hôm nay là sinh nhật của ba, sao Bạc Nhan cũng có mùi rượu vậy?
Ánh mắt của Bạc Nhan mông lung, sau đó tùy tiện nói một câu: “Không có gì, chỉ là gặp được mấy đối tác hợp tác làm ăn với ba, sau đó bọn họ trò chuyện với chị cả ngày trời, đương nhiên theo đó mà kính nhau vài ly
Trên mặt Tô Nghiêu tỏ vẻ không tin: “Thật sao? Chỉ có như vậy thôi sao?”
“Chứ em còn muốn nghe cái gì, đúng là nhóc con
Bạc Nhan vỗ đầu Tô Nghiêu, Tô Nghiêu lập tức nổi giận: “Chị đã uống nhiều rồi mà còn động tay động chân”
“Thật là, em trai bị chị gái sờ đầu một chút có sao chứ
Bạc Nhan cười híp mắt lại đập lên đầu Tổ Nghiêu một cái “Em gọi tài xế đưa ba về đi.”
“Um.”
Liên quan đến chuyện đưa Tô Kỳ trở về này, Tô Nghiêu không có suy nghĩ nhiều, lập tức gọi cho tài xế của nhà họ Tô, sau khi đỡ Tô Kỳ lên xe xong, cậu ta cũng không có lên xe chung, mà quay người xuống xe đi về phía Bạc Nhan.
Bạc Nhan đang đưa tiến vị đối tác cuối cùng của Tô Kỳ, Tô Nghiêu trơ mắt nhìn ông chủ trung niên cuối cùng sờ soạng mái tóc của Bạc Nhan một chút, rồi mới mang gương mặt bóng loảng nâng cao bụng rời đi, để lại một mình Bạc Nhan đứng ở cổng.
Còn phải miễn cưỡng cười đưa mắt nhìn theo.
Tô Nghiêu gần như lập tức hiểu ra mùi rượu trên người của Bạc Nhan là từ đầu đến, nhẫn nhịn sự tức giận đi lên phía trước. Bạc Nhan ngẩn người: “Sao em lại ở đây? Em không trở về với ba hay sao?”
“Bạc Nhan.”
Tô Nghiêu gọi tên đầy đủ của cô, trực tiếp kéo cô vào bên trong hội trường, sau đó thiếu niên đè cô lên vách tường bằng một tay, trong mắt gần như có thể phun ra lửa. “Đây là cách chị chiêu đãi đám người bọn họ sao?”
Bạc Nhan có chút giật mình: “Em đang nói cái gì?”
Đường Duy đang đi ở phía đối diện trông thấy Tô Nghiêu đề Bạc Nhan lên tường thì lập tức dừng bước lại. “Em hỏi chị, có phải là như vậy hay không? Rõ ràng bị người khác số sàng chiếm tiện nghi mà vẫn còn phải cười với người ta.”
Tô Nghiêu không thể nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên, không để ý đến Bạc Nhan đột nhiên thay đổi biểu cảm, cậu ta nói: “Có phải chị vẫn còn hèn mọn giống như lúc trước hay không vậy?
Rõ ràng bị người ta khi dễ mà còn muốn bày ra dáng vẻ lấy lòng người khác. Không muốn như vậy thì cứ nói ra thôi. Rõ ràng em… rõ ràng em đang ở ngay bên cạnh chị mà
Cầu xin em giúp đỡ khó làm đến như vậy sao?
Tô Nghiêu nhìn vành mắt của Bạc Nhan đỏ cả lên, sau đó ngây ngẩn cả người.