Chương 252 Khi tôi yêu cô ấy, đã muộn rồi.
Khi Đường Thi và Tô Kỳ trở lại thuyền an toàn, mọi người vây quanh đó đều thở phào nhẹ nhõm, Phương Phương và Tiểu Nguyệt Lượng đã chuẩn bị sẵn hai một chiếc áo choàng tắm, lập tức tiến lên giúp họ khi họ đi lên, thân thế Đường Thi rất lạnh, ngâm nước biển lâu như vậy.
Thật sự là rất khó chịu, Tiếu Nguyệt Lượng đưa cho cô một cốc nước nóng: “Nhanh, tôi đưa cô trở về phòng sưởi ấm Lục Khủng Long cũng đưa cho Tô Kỳ một cốc nước nóng: “Anh cũng trở về đi, cám ơn anh đã cứu nữ thần của chúng tôi.”
Mọi người trong phòng làm việc coi Đường Thi như người nhà của mình, Tô Kỳ đã không hề do dự chọn cách nhảy xuống cứu Đường Thi.
Để nâng cao thiện chí của những người trong phòng làm việc, trong một thời gian ngắn Phương Phương ở đó liên tục gật gù đắc ý: “Giàu có đẹp trai lại còn cứu nữ thần, quá xuất sắc rồi” Bạc Dạ đứng bên ngoài đám đông, lúc này lại là một trạng thái khác.
Anh hốt hoảng, bất lực, mặt tái mét.
Không biết giống như trải qua chuyện gì đó, rõ ràng người rơi xuống là Đường Thị, nhưng sau đó, người tan nát cối lòng lại là anh.
Anh dường như lập tức biết được quá nhiều thứ, đại não cũng không thể tiếp nhận được quá trình phức tạp như vậy được nữa rồi, đến khi truyền đến cơn đau nhớ, anh mới đột nhiên hoàn hồn.
5 năm trước… 5 năm trước.
Ngón tay của Bạc Dạ run lên, anh phát hiện dũng khí từ trước đến nay đều như bị người khác triệu để tước đoạt đi rồi.
Năm năm trước, nếu Đường Thi không đấy An Mật xuống mà chọn đưa tay ra nắm lấy An Mật.
Thì tất cả chân tướng có phải đều được lật lại từ đầu không? Anh sững sờ ở đó, và đột nhiên cảm xung quanh thấy ớn lạnh.
Đầu năm mới, pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ trên du thuyền, Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ trước mắt.
Nghĩ đến cảnh Đường Thi bị rơi xuống trước đó.
Đang lúc do dự thì có người xung quanh lao xuống trước anh, lúc sau thấy cô và Tô Kỳ đứng cùng nhau, Bạc Dạ không dám bước tới nữa.
Trong đám đông, từ xa mong ngóng.
Anh cảm thấy anh trong cuộc đời của Đường Thị luôn là người đến muộn, ngay từ đầu khi cô yêu anh, anh đã không yêu cô.
Sau đó cô rời đi rồi, anh lại cảm thấy lồng ngực thiếu vắng một thứ gì đó Cho đến bây giờ khi nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác vui đùa trò chuyện, đối mặt với bản thân mình lại mặt lạnh. Anh mới hiểu, có những cảm xúc vẫn luôn vây quanh mình, vây quanh đến hiện tại anh trần trọc trăn trở, mới kinh ngạc cảm nhận, thói quen và tình yêu là luôn âm thầm không lên tiếng mà đi vào tận xương tuỷ.
Anh hình như yêu cô rồi.
Trái tim của một người có thể chia thành hai phần không? Anh không quên được An Mật, lại yêu Đường Thi của hiện tại Đây có coi như là phản bội tính thần không?
Phản bội ai? An Mật… hay Đường Thị? Bạc Dạ mỉm cười, ngay từ đầu, người anh phản bội chính là Đường Thi rồi. Anh đã cho cô một gia đình, nhưng lại ở bên ngoài lại có tình cũ của riêng mình, sự tủi nhục và áp bức này, cô vẫn luôn phải cần răng chịu đựng, anh lại cho rằng sự kiêm chế của cô là điều đương nhiên.
Nhưng sự thật đến ngày hôm nay, tất cả ý thức đều quá rõ ràng, khi cốt nhục chia lìa ở ngay trước mắt mình Bạc Dạ đã tìm không được lý do gì để phản bác nữa rồi.
Anh đố ky, anh phẫn nộ, anh hận không thế huỷ hoại tất cả mọi thứ của cô, nhưng cuối cùng lại phát hiện một chuyện rất đáng buồn, anh yêu cô.
Nhớ lúc đầu khi Diệp Kinh Đường nói câu đó còn mang theo nghỉ hoặc, anh ta hỏi, yêu một người mà không có được, chẳng lẽ rất mất mặt sao? Hóa ra mọi người xung quanh đều nhìn ra được anh yêu cô, còn anh lại tự lừa mình dối người bấy lâu nay.
Bạc Dạ không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Đường Thi và người trong phòng làm việc cùng.
nhau bước vào, anh đứng ngoài đám đông, hít gió biển rất lâu, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh thanh nẹp, nhìn nơi cô rơi xuống, đồng tử và màn đêm trở nên u ám.
Khi mắt anh nhìn vào lan can cắt ngn, lông mày của Bạc Dạ khế giật Mặt cắt bị gẫy dường như không phải bị lỏng mà rơi ra, vết cắt rõ ràng giống như… con người tạo ra Tất cả nỗi sợ hãi lại hiện lên trong đầu anh vào lúc này, cùng với vô số suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Bạc Dạ.
Đột nhiên,mưa gió muốn nổi lên! Có người… trong bóng tối muốn ra tay giết Đường Thi.
Hơn nữa chuyện này thực sự là quá nguy hiểm, nếu như người đến boong tàu trước không phải là Đường Thị, vậy thì cái bẫy này sẽ bị lộ ngay, người có thể làm chuyện này, chắc chắn vô cùng nắm chắc, bảo đảm người rơi xuống…nhất định là Đường Thi! Vậy thì người có mục đích muốn nhắm vào.
một người như thế này thực sự khá đáng sợ…nếu như Đường Thi không biết bơi, thì hôm nay cô, có phải là…
Bạc Dạ không dám nghĩ nữa, mắt đỏ hoe.
Khi ý nghĩ này được xác nhận, những chỉ tiết và manh mối mập mờ đó hiện rõ trong đầu Bạc.
Dạ, anh lùi lại hai bước, sau đó liền lấy điện thoại chụp ảnh lan can gửi cho Lâm Từ.
‘Điều tra cho tôi xem mặt cắt ngang này là do cái gì tạo thành? ‘Vâng, cậu chủ Bạc: Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, biển khơi và bầu trời đêm hòa làm một ở đẳng xa, những ngôi sao lác đác trên bầu trời, mang theo cảm giác cô đơn và lẻ loi.
Đêm… càng ngày càng khuya rồi.