Chương 904: Không khí trầm lặng, bị anh làm tổn thương
Tối hôm đó, vì sự nóng nảy đột ngột của Bạc Dạ nên tâm trạng của Đường Thi không tốt chút nào.
Sau khi sửa xong máy tính cho Đường Duy, Tô Kỳ cười tỏ ý xin lỗi: “Thật ngại quá, làm khó dễ cho em rồi.”
“Không sao”
Đường Thi khẽ nói: “Tôi không phải là người không hiểu lý lẽ. Đây là chuyện giữa tôi và Bạc Dạ. Anh không cần tự trách mình”
Mặc dù cô nói vậy nhưng Tô Kỳ vẫn cảm thấy việc Bạc Dạ đột nhiên trở nên cáu gắt có lẽ một phần nguyên nhân là do anh ta. Có thể là vì sự Tồn tại của anh ta đã kích động đến Bạc Dạ khiến anh hoàn toàn mất đi sự kiềm chế.
Nhưng Bạc Dạ không phải người dễ mất kiểm soát như vậy.
Anh luôn tàn nhãn với chính mình, trước giờ dù là đang trên bờ suy sụp cũng vẫn giữ vững lý trí bình tĩnh đến đáng sợ, một người như vậy sao có thế dễ dàng mất kiểm soát được?
Tô Kỳ không thể hiểu nổi tại sao, cũng như không thể đoán được Đường Thi quan trọng với Bạc Dạ như thế nào, quan trọng đến mức chỉ một ánh mắt của cô thôi cũng có thể khiến cho mọi sự phòng thủ trước đó của anh đều sụp đổ Cô là áo giáp của Bạc Dạ, nhưng đồng thời cũng là điểm yếu lớn nhất của anh.
Khi Tô Kỳ ra về, Đường Duy víu vào cửa nhìn một lúc mới nói: “Có phải chú Tô Kỳ còn thích mẹ đúng không?”
Cô có chút ngạc nhiên khi một đứa trẻ như Đường Duy lại thốt ra câu hỏi như vậy: “Con hỏi cái này làm gĩ?”
“Con thấy ba quả thực có chút kỳ lạ. Lúc chú Tô Kỳ chưa đến ba vẫn bình thường, chú ấy vừa đến thì ba lại như vậy”
Thực ra Bạc Dạ lúc nào cũng phải kìm nén những suy nghĩ điên rồ của bản thân về Đường Thi.
Trước đây anh cũng đã từng có một lần mất kiểm soát mà chèn ép cô ở trong phòng bệnh, dùng những ngôn từ mang tính công kích để lăng mạ xúc phạm cô, hoàn cảnh lúc ấy tất giống với hiện tại.
Có lẽ lúc đó lý trí của Bạc Dạ đang trên bờ mất kiểm soát nên hôm nay mới bùng phát một cách triệt để như vậy.
Đường Thi cũng không biết rốt cuộc tại sao lại trở thành như thế, nhưng cô cảm nhận được Bạc Dạ đang rất tức giận.
Cũng tốt.
Còn tại sao lại tốt?
Cô cũng không nói rõ được.
Có điều cô luôn cảm thấy rằng một Bạc Dạ như vậy dường như chân thật hơn rất nhiều, có những góc khuất trong lòng, có những cơn giận muốn trút bỏ, chứ không phải là một người đàn ông vì nhân nhượng chiêu theo ý người khác mà đè nén suy nghĩ của chính mình giống như trong khoảng thời gian vừa qua Cô biết cái ảo giác Bạc Dạ sắp từ biệt thế giới này của mình đến từ đâu, đó là bởi vì anh lúc nào cũng khiến cô cảm thấy bầu không khí nặng nề, trầm lắng.
Không có một chút cảm xúc của bản thân, mọi thứ dường như đều là vì người khác.
Đường Thi thở dài, cô thấy mình mất đi lòng tự trọng, Bạc Dạ đã giễu cợt cô như vậy mà cô vẫn nghĩ cho anh.
Thật nực cười.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô, Đường Duy cúi đầu hỏi: “Có phải là do hôm nay con nói tốt về chú Tô Kỳ nên ba… mới không vui không?”
“Không đâu”
Đường Thi xoa đầu con trai mình: “Ba con sẽ không vì lời nói của một đứa trẻ mà tức giận đâu. Con đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, không phải muốn thử máy tính mới sao? Đi, mẹ con mình mở máy xem thế nào”
“Được ạ”
‘Vừa nghe nhắc đến chiếc máy tính mới, cậu bé lập tức hưng phấn trở lại: “Đi thôi. Con sẽ liên hệ trực tuyến với thầy để họ xem tốc độ hoạt động của siêu máy tính mới của con”
Đường Thi nhìn con trai hớn hở chạy vào phòng, nụ cười trên môi cô dần dần thu lại.
Cô siết chặt những ngón tay đang buông thõng bên người, đáy mắt hiện lên một cảm xúc mà thường ngày vốn không có.
Nếu nói mình không bị Bạc Dạ làm tổn thương thì đó là lời nói dối.