Chương 963
Bạc Dạ tỉnh dậy trong một căn phòng tối.
Xung quanh bốc lên một mùi gi sắt mục nát theo năm tháng, trong mắt anh là một mảnh tối đen không chút ánh sáng.
Trong hoàn cảnh tối tăm vậy, giác quan tri giác khác của cơ thể con người bắt đầu trở nên nhạy bén hơn.
Bạc Dạ nhanh chóng tinh táo phát hiện ra tay mình bị trói sau lưng, nhưng tư thế này thực sự rất dễ dàng thoát ra.
Anh cuộn tròn người lại, sau đó quét thằng hai tay bị trói từ thắt lưng xuống, đề hai chân có thể chui qua vòng tròn do hai tay tạo thành. Sau khi thực hiện xong những hành động này, anh dùng răng xẻ mạnh dây cao su trên tay, rốt cuộc cơ thể hoàn toàn tự do.
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế ban đầu ngồi bất động dựa lưng vào tường trên mặt đất. Đầu tiên là nhắm hai mắt lại, sau đó từ từ mo ra, để mắt thích ứng với môi trường tối, lúc này mới chậm rãi cảm nhận xem xung quanh có người khác hay không.
Một tiếng thở yếu ớt truyền đến, Bạc Dạ hội kinh hãi, anh từ từ đến gần nơi phát ra hơi thở liền nghe thấy một tiếng ho khan.
Thanh âm vô cùng quen thuộc. Bạc Dạ sừng sốt, khẽ kêu một tiếng: “Đường Thi?”
Giọng nói của Đường Thi vẫn còn ngây ngốc, nhưng khi giọng nói của Bạc Dạ vang lên, cô cũng khó tin không kém, lầm bầm nói: “Bạc Dạ?”
Lúc này, cuộc gặp gỡ của họ có vẻ trở trêu và nực cười đến lạ lùng.
Tuy nhiên, họ phải thừa nhận một sự thật rằng Bạc Dạ và Đường Thi bị nhốt chung với nhau sau lưng có âm mưu gì không ai hay biết.
Bạc Dạ nắm lấy vai Đường Thi trong bóng tối, đặt đôi bàn tay nóng bỏng lên vai cô, Đường Thi cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này, trong bóng tối, sự hiện diện của người đàn ông ấy thực sự an ủi cô.
Cô co người lại, giây tiếp theo, trong tay Bạc Da bỗng lóe lên một tia sáng.
Giống như chiến binh có siêu năng lực trong phim bom tấn khoa học viễn tường của Mỹ, Đường Thi mở to hai mắt không tin nổi nhìn ánh sáng yếu ớt nhưng có thật ở chiếc nhẫn trên tay Bạc Dạ, cô không dám vào mắt mình. “Nhẫn của anh…”
“Sạc bằng năng lượng mặt trời, không thể tốn tại quả lâu.”
Bạc Dạ từ trên mặt đất kéo Đường Thi dậy: “Tôi không biết chúng ta bị nhốt ở đâu. Dù sao, chúng ta phải ra ngoài trước…” Giọng người đàn ông thoáng dừng lại: “Chờ đã, tại sao em cũng bị bắt?”
“Tôi không biết. Tôi và hai người anh tới Tùng Lâm rồi ngất đi.”
Đường Thi hit một hơi: “Chẳng lẽ… là bị tính kế?”
Lông mày của Bạc Dạ nhíu lại, dưới ánh sáng yếu öt trong bóng tối, khuôn mặt của anh trông đặc biệt lạnh lùng và điền trai, thậm chí còn đúng với cụm từ “đẹp lạnh lùng”.
“Tùng Lâm chắc chắn có nội gián.”
Bạc Dạ lẩm bẩm: “Hơn nữa còn lừa được cả Tùng Sam.”
Đường Thi ngay ngốc nhìn anh. Gio phút này anh và cô lại thân thiết như vậy, khó có thể tường tượng mấy ngày trước họ vừa cãi nhau rất tối tệ và gay gắt xong Đang suy nghĩ liền nghe thấy Bạc Dạ nói: “Đang nhìn cái gì vậy? Em nghĩ rằng tôi tình nguyện bị nhốt chung với em sao?”
Đường Thi giễu cợt hai tay ôm ngực: “Phải không? Thật là trùng hợp. Điều này khiến tôi cũng có chút kinh ngạc. Xem ra chỉ số an toàn xung quanh cậu Dạ đây không được cao cho lắm.”
Bạc Dạ tắt ngọn đèn năng lượng mặt trời giấu trong nhẫn đi, nắm lấy cánh tay cô, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện.”
Anh ngửi thấy mùi máu.