Chương 640
Thực ra mọi người đều hiểu Tiêu Hách Thiên đang nói gì. Nếu mọi người đều là người trong giới thì ít nhiều gì cũng biết chút quy củ, vì một người phụ nữ mà làm to chuyện thì không cần thiết đâu.
Huống chi trong mắt Tiêu Hách Thiên, Đường Thi vốn là một con đàn bà dối trá, thậm chí cả những câu chuyện của cô cũng là dối trá, càng cảm thấy loại đàn bà như Đường Thi bị thế là xứng đáng, có gì đáng để mọi người làm to chuyện? Anh ta không thiếu phụ nữ, một Đường Thi mà thôi, có là cái thá gì?
Cho dù cô ta giả vờ giả vịt tát mình thì cũng chỉ là thủ đoạn để được nổi tiếng, có lẽ là làm cho Bạc Dạ xem, khiến Bạc Dạ cảm thấy Đường Thi khác hẳn những người phụ nữ trong showbiz.
Nghe vậy, Đường Thi cười khẽ, nhưng vẻ mặt vẫn đáng thương: “Tiêu Tiêu nói vậy nghĩa là… Sau này nếu chịu oan khuất gì thì không cần thiết giãi bày, hoặc là nói nếu tôi và anh còn có khúc mắc gì thì không cần nói cho mọi người biết sao?”
Ấn ý trong câu nói này rất rõ ràng, tương đương với cảnh cáo Tiêu Hách Thiên, được thôi, chẳng phải anh cảm thấy không cần thiết sao? Vậy thì chúng ta không cần làm gì hết, lát nữa nếu mọi người giải tán, tôi còn đánh anh thì anh đừng cảm thấy mình chịu thiệt mà mách lẻo với bên chủ sự nhé!
Đường Thi nói những lời đe dọa này bằng giọng nói yếu đuối đáng thương, người chung quanh nghe vậy, còn cảm thấy Đường Thi đang nể mặt Tiêu Hách Thiên, sợ Tiêu Hách Thiên bệnh ngôi sao chơi xấu nên mới thối lui một bước.
Đối lập hai bên, Tiêu Hách Thiên ngang ngược một cách rõ ràng khiến mọi người cảm thấy châm chọc. Tiêu Hách Thiên bước ra từ cái nôi showbiz dơ bẩn nên đương nhiên có thủ đoạn bằng mặt không bằng lòng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh ta bị gài bẫy ngôn ngữ như thế.
Anh ta muốn đánh trống lảng, nhưng Phúc Trăn vẫn cứ nhằm vào một điểm, đó chính là… Chuyện Đường Thi nói có đúng sự thật hay không?
Nếu là thật sự Tiêu Hách Thiên sẽ không chiếm lý, anh ta phải dời sự chú ý sang chuyện khác để che lấp chuyện này, nhưng con đàn bà Đường Thi chết tiệt này lại quanh co lòng vòng kéo về chỗ cũ.
Phúc Trăn nhíu mày: “Đường Thi, cô từ từ… Rốt cuộc chuyện vừa rồi là thế nào? Có ai kể lại cho tôi không?”
Tiêu Hách Thiên siết chặt nắm tay, có lẽ không ngờ Phúc Trăn lại nghe lời Đường Thi mà muốn truy cứu đến cùng.
Nhưng lúc này không một ai lên tiếng. Đường Thi chỉ khóc nức nở, không dám nói một lời, cứ như thể bị oan ức mà không dám giãi bày, khiến mọi người đều hiểu được phần nào chuyện vừa xảy ra.
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tôi làm chứng, chuyện Đường Thi nói là thật.”
Đường Thi khó tin ngẩng đầu, Bạc Dạ đứng ở cách đó không xa, vóc người cao lớn: “Lúc nãy tôi đến hậu trường thì có nhân viên báo cho tôi biết Tiêu Hách Thiên và Thạch Họa đi tìm Đường Thi chào hỏi, cho nên tôi muốn ghé qua xem thử.
Ai ngờ đến trước cửa phòng nghỉ thì phát hiện Thạch Họa canh chừng bên ngoài, không biết là đang làm gì, nhưng cửa bị khóa lại từ bên ngoài, còn Tiêu Hách Thiên và Đường Thi ở trong phòng.”
Bạc Dạ là ai? Đó chính là nhân vật lừng lẫy ở Hải Thành! Anh chính miệng nói chuyện này khiến mọi người cả kinh, chẳng lẽ Thạch Họa còn đóng vai trò đổ dầu vào lửa trong chuyện này?
Mọi người lập tức nháo nhào nhìn Thạch Họa, khiến cô ta không đường thối lui: “Không… Không phải như thế… Anh Dạ đang trách em sao? Em… Em không có…”
“Lúc đó Tiêu Hách Thiên và Đường Thi đang làm gì?”
Phúc Trăn khẽ hỏi: “Tôi nể mặt anh, anh trả lời tôi, đang làm gì?”
Tiêu Hách Thiên bị ép hỏi trước mắt bao người. Anh ta làm thiên vương bao lâu này, vẫn là lần đầu tiên bị người khác chất vấn như thế, nhất thời cảm thấy mất hết thể hiện.
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài thì chẳng phải danh tiếng của anh ta sẽ bị hủy hoại sao? Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Thi, gắn từng chữ: “Tôi chỉ tán gẫu chút lịch trình công việc với cô Đường Thi mà thôi.”
Tán gẫu lịch trình công việc? Nói hãy lắm! Lúc trước sỉ nhục cô là con đàn bà dơ bẩn, thái độ của anh ta không phải là thế này! Nhưng Đường Thi không phản bác ngay lập tức mà chỉ rụt vai, trông như đang sợ hãi, gật đầu như thể nể mặt Tiêu Hách Thiên, cố ý run rẩy nói: “Đúng… Đúng là như thế..”
Cô ấy đang sợ Tiêu Hách Thiên… Quần chúng vây xem đều hiểu ra, thấy Đường Thi co ro như vậy thì biết cô vẫn còn đang đang sợ hãi, còn cảm thấy cô rất đáng thương, bị làm nhục mà không thể nói, còn phải hùa theo Tiêu Hách Thiên.
Người ta là ngôi sao, địa vị cao hơn người thường, dân thường đương nhiên không dám đối đầu với anh ta.
Phúc Trăn cũng biết làm to chuyện thì không tốt, cho nên anh ta không nói gì thêm, chỉ lạnh giọng nói: “Vậy thì tạm thời như thế đi, mọi người đều giải tán đi, chỉ là hiểu lầm thôi, mong rằng mọi người đừng bị dắt mũi. Còn Đường Thi và Tiêu Hách Thiên, hai người ở lại.”
Đây là đóng cửa xử lý việc nhà chứ gì? Người vây xem cũng hiểu được nên đều chậc chậc lắc đầu rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại mấy đương sự, bầu không khí cô đọng bỗng chốc xuất hiện vết rạn.
Phúc Trăn tiến lên nhìn Đường Thi, khóe mắt cô dường như vẫn còn dính nước mắt, thấy người đi mới dần dần ngừng khóc.
Bạc Dạ không ngờ còn có thể thấy trò hay của Đường Thi nên cũng không lên tiếng, đứng đó im lặng quan sát. Có anh ở đây nên Tiêu Hách Thiên và Thạch Họa cũng không dám thở mạnh, Đường Thi thì dễ giải quyết, nhưng sao họ dám tùy tiện đụng vào Bạc Dạ?!
Cuối cùng Phúc Trăn nói: “Nếu mọi người đã rời đi thì chúng ta nói thắng đi. Tiêu Tiêu, cậu nợ
Đường Thi một lời xin lỗi, đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Hách Thiên thay đổi: “Tôi nói xin lỗi cô ta ư? Cô ta đạp tôi, còn tát tôi, tôi phải xin lỗi ư?” “Trước khi cậu bị đánh, hãy tự kiểm điểm lại hành vi của mình!” Bạc Dạ trầm giọng: “Ngẫm lại cậu đã làm gì Đường Thi!”
Nhưng Tiêu Hách Thiên bắt đầu chơi xấu. Dù sao phòng nghỉ cũng đóng cửa, ai biết họ ở trong phòng làm gì? Anh ta nói bàn chuyện công việc chính là bàn chuyện công việc, ai có thể phản bác hay chứng minh?
Thế là anh ta dứt khoát nói: “Tôi đã làm gì? Tôi chẳng làm gì hết! Cô Đường Thi quá nhạy cảm, sao lại đổ hết trách nhiệm cho tôi?”
Ý là Đường Thi mắc chứng hoang tưởng bị hại, đều do cô giả vờ, Tiêu Hách Thiên không làm gì, dù sao không ai có thể lấy ra bằng chứng.
Nhưng lúc này, anh ta nghe thấy tiếng cười lạnh của Đường Thi. Cô rút một vật mảnh dài như cây trâm trên tóc, thân gậy điêu khắc hoa văn rườm rà, đúng là một cây trâm xinh đẹp được cắm trên búi tóc của cô, cực kỳ phù hợp với chiếc sườn xám.
Lúc này cô đang cầm cây trâm trên tay ngắm nghía, giọng nói mềm mại, lại khiến Tiêu Hách Thiên run rẩy: “Xin lỗi, cây trâm này là do bạn tôi chế tạo cho tôi, có gắn camera mini.. Anh đoán xem nó có quay lại cảnh tượng thú vị nào đó không đây?”