Chương 403
“Trước khi Lam Minh thành lập đội Phong Thần, ba Diệp Kinh Đường đã có một đội binh chủng đặc biệt. Về sau, sau khi hai tổ hợp nhất thì trở thành Tổ Phong Thần do Lam Minh phụ trách.”
Thảo nào phía sau Diệp Kinh Đường lại có mối liên kết chặt chẽ với Tổ Phong Thần như vậy…
Đường Duy cau mày, ghi nhớ lại tất cả những điều này: “Thầy nói tiếp đi ạ, tại sao Tùng Lâm lại liên
quan tới Tổ Phong Thần?” “Năm đó, Tổ Phong Thần xảy ra một chuyện bất ngờ…”
Giọng R7CKY đột nhiên trầm xuống: “Một việc lớn phát sinh đã khiến nhiều anh em thay đổi, mà thầy cũng bị coi là một trong số những kẻ phản bội.”
Đường Duy sững sờ nhìn người đàn ông vừa cười cà lơ phất phơ trước mặt, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đăng sau chuyện này lại xảy ra việc nghiêm trọng, đẫm máu đến vậy.
“Bây giờ một số anh em đang chạy trốn, một số khác thì ở Tùng Lâm.” R7CKY cảm thấy nhắc lại những chuyện cũ này cũng không có ý nghĩa gì. Anh ta đã quen với chuỗi những ngày bị đuổi giết.
“Sau khi bọn họ ra nhập bên Tùng Lâm, trở thành trợ thủ của Tùng Lâm, bây giờ tên của thầy dễ dàng bị những người đó tố giác.”
Ở bên kia, Ventus cẩn thận bóc từng hạt dưa, có lẽ là muốn bóc tất cả các hạt dưa rồi tiện thể cho hết vào miệng. Kết quả là R7CKY vươn tay đoạt lấy tất cả hạt dưa đã được bóc sẵn.
Đường Duy nhìn thấy cảnh này thì vô cùng vui vẻ, với bầu không khí trò chuyện căng thẳng như vậy nhưng tâm trạng của thầy cũng không bị ảnh hưởng nhiều.
Sau đó, Ventus chỉ có thể sững sờ, ngốc nghếch nhìn đống vỏ dưa còn xót lại.
Một lúc sau, Đường Duy thấy Ventus trên màn hình im lặng không nói một lời, sau đó xoay người đi tới bên ghế sô pha, lấy ra một khẩu súng chĩa thẳng vào R7CKY, trên mặt lộ ra sát khí: “Nhổ ra!”
R7CKY hét lên “A a”, ôm đầu bằng cả hai tay: “Đều là anh em trong nhà, đừng bắn! Tôi bóc lại trả anh là được mà!”
Đường Duy che miệng cười, sau đó tiếp tục hỏi anh ta: “Thầy, nếu thầy quen biết đám anh em kia của Tùng Lâm, thì hẳn là anh vẫn còn liên hệ với bọn họ, đúng không?”
R7CKY vươn tay nắm lấy đầu súng của Ventus, quay đầu liếc nhìn về phía Đường Duy một cái: “Đương nhiên là có! Ngoại trừ đám người Tổ Phong Thần ngu ngốc kia ra, thầy không muốn quan tâm đến bọn họ, những người trốn thoát đều là anh em tốt của bọn thầy!”
Xem ra đám người Tổ Phong Thần đã kết thù oán sâu sắc với bọn họ, lần thay máu lớn này cũng liên quan đến chuyện đó.
Đường Duy nhìn hai người mặc một đen một trắng trên màn hình, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi: “Vậy hai người có biết Tùng Sam không?”
“Tùng Sam?” R7CKY đáng thương lại phải bóc hạt dưa và quả óc chó cho đối tác tốt của mình, anh ta dừng lại suy nghĩ một lúc: “Ồ, thầy có biết. Anh em thầy đều khen ngợi anh ta là người đàn ông đặc biệt lợi hại, xương cốt rất cứng cáp.”
Khi Đường Duy nghe thấy bọn họ có chút quan hệ với Tùng Sam, cậu liền gấp gáp: “Vậy bây giờ thầy có thể giúp con hỏi thăm tin tức của Tùng Sam không!” R7CKY mim cười, ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?
Thần tượng của con sao?”
“Không phải.” Đường Duy lắc đầu: “Vì để bảo vệ chúng con nên hình như anh ta đã bị đám người Tùng Lâm bắt đi. Tùng Lâm ra tay với chúng con rất tàn nhẫn, lúc trước đám người đuổi giết con chính là bọn họ.”
R7cky và Ventus đều choáng váng.
“Con nói gì cơ?”
Ventus vốn luôn thờ ơ, không thích nói chuyện mà lần này anh ta cũng phải mở miệng: “Tùng Lâm đuổi giết cậu sao?” “Đúng vậy, nên lần này con muốn nhờ hai người giúp đỡ.”
Giọng nói của Đường Duy còn non nớt, nhưng ánh mắt kiên định: “Anh Tùng Sam hình như đã bị nhóm Tùng Lâm nhằm tới. Con nghi ngờ rằng nội bộ Tùng Lâm có mâu thuẫn nên mới xảy ra chuyện này. Nếu bạn tốt của hai người đều là chân tay bên Tùng Lâm, vậy thầy có thể giúp con hỏi thăm một chút, được không?”
R7CKY và Ventus, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt hai người như thể không thể tin được.
“Xì, làm sao có thể như vậy? Không phải Tùng Tranh xảy ra chuyện gì rồi chứ, nhưng nếu Tùng Tranh không sao thì ai dám sai bảo lung tung người của Tùng Lâm cơ chứ?”
R7CKY dùng một câu nói thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Đường Duy chợt nhớ ra trước đây bên Tùng Lâm có một hung thần vô cùng hung dữ là Tùng Tranh. Khi Tùng Tranh ở đó, Tùng Hi chỉ cần nhìn thấy anh ta là đã sợ mất mật. Nhưng tại sao bây giờ, Tùng Lâm lại hỗn loạn như vậy, loạn đến mức bắt đầu ra tay với của bọn họ?
Nhất định là… Chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Tùng Tranh.
Đường Duy cảm thấy như mình đã nghĩ ra một hướng suy nghĩ mới, cậu nói với R7CKY: “Thầy, thầy có thể giúp con tìm hiểu xem gần đây Tùng Tranh đã xảy ra chuyện gì được không? Có lẽ chúng ta có thể tấn công từ phía sau, bắt đầu ra tay với Tùng Tranh rồi để khi anh ta trở về phía Tùng Lâm, lúc đó sẽ không ai dám phái người đuổi giết chúng ta nữa!”
Đứa nhỏ này là một người có đầu óc, bắt đầu ra tay từ ông chủ của Tùng Lâm, lấy lòng ông chủ tương đương với việc khống chế được những người khác của Tùng Lâm, xem ra đứa trẻ Đường Duy này khá thông minh.
R7CKY vừa bóc hạt dưa nói vài câu: “Ai chà, mệt quá, chờ thầy con là ông đây nghỉ ngơi cái đã.” “Con sẽ yêu cầu cậu chủ Bạc đưa tiền cho thầy.”
R7CKY nhảy khỏi ghế đang ngồi, VỖ VỖ mặt bàn: “Nói rất hay! Chỉ cần có tiền, mọi thứ đều không thành vấn đề!”
“…” Ventus ở một bên cũng cạn lời.
Ngày hôm sau, Đường Duy đến gặp Bạc Dạ để nói chuyện. Vì Đường Thi đã tỉnh dậy, cậu sợ mẹ suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng cậu có quan hệ riêng tư mật thiết với Bạc Dạ nên không dám ngang nhiên tìm Bạc Dạ. Cậu bí mật gửi cho anh một đoạn tin nhắn. Trưa hôm đó, Đường Duy nhảy ra khỏi giường, cười “Ha ha” nói là đi chơi với mấy đứa trẻ khác, Đường Thi cũng không ngăn được, đứa nhỏ chạy loạng choạng ra ngoài.
Đợi đến khi chạy ra ngoài, khi đi ngang qua Giang Lăng, Giang Lăng gọi cậu lại: “Ôi, tên nhóc kia chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu đây?”
Đường Duy chớp mắt: “Em đi tìm cậu chủ Bạc, anh đừng nói cho mẹ em biết.”
Giang Lăng vui vẻ: “Tại của em không tốt, đừng %3D chạy lung tung.” “Cũng không phải chân bị thương. Lúc rửa mặt không để nước lọt vào tai là được!”
Đường Duy vẫy vẫy tay với Giang Lăng: “Anh Giang Lăng giúp em ngăn mẹ em lại, một tiếng nữa em sẽ trở về!”
Giang Lăng cười “Ha ha” nhìn theo bóng dáng của Đường Duy chạy ra ngoài, trong lòng nghĩ may sao công sức của Bạc Dạ cũng không uống công, ít nhất bây giờ con trai anh ấy đã chủ động đến tìm anh ấy để chơi cùng.
Nhưng Giang Lăng không biết rằng Đường Duy và Bạc Dạ thân thiết, cũng chỉ là vì… Bảo vệ Đường Thi. Ngoài việc đó ra thì bất kể những lý do khác là gì, cậu cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Bạc Dạ.
Ở cửa thang máy, Lâm Từ đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Đường Duy liền nói nhỏ: “Duy Duy.”
“Anh Lâm Từ.”
Đường Duy tiến lên nắm tay Lâm Từ: “Phiền anh đợi em lâu vậy rồi, cậu chủ Bạc đâu ạ?”
“Anh ấy đang đợi em ở trong xe dưới tầng.”
Lâm Từ dẫn Đường Thi ra ngoài, sau đó hai người lên đến lầu một của khu nội trú, nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen nhỏ thấp bé đậu ở cổng lớn, cậu lén ngồi lên.
Đúng lúc Bạc Dạ có một cuộc họp hội nghị cấp cao, nhắc nhở cố gắng hoàn thành công việc sớm hoàn thành trước một ngày, sau đó mới sảng khoái tựa vào sau xe, nhìn thấy con trai leo lên, cong môi cười: “Cẩn thận một chút.” Đường Duy ngẩng đầu nhìn người ba anh tuấn, tiêu sái của mình, trong đầu liền nghĩ tới: “Mình cần phải làm sao mới giải quyết đám người đuổi giết được Tùng Lâm đây?”
Bạc Dạ đột nhiên cau mày: “Con đang nghĩ gì vậy?”
Đường Duy thuật lại tất cả những chuyện mà hôm nay. cậu đã nói với R7CKY cho Bạc Dạ nghe một lần. Vừa nghe, khuôn mặt của Bạc Dạ càng lúc càng nghiêm túc: “Con chắc chắn những điều này là sự thật chứ?”