Chương 621
Hai người cứ thế giữ nguyên tư thế tựa vào bên nhau. Đường Thi uống thuốc tỉnh rượu có chứa tác dụng an thần nên hơi buồn ngủ.
Trước kia mỗi lần đều là Đường Dịch ở bên cô, hai người tựa vai bên nhau chơi game ăn khuya, sau này Đường Dịch đi rồi, đã lâu cô không có cảm giác này.
Thật tốt, Tùng Sam, anh trở về bên em với thân phận là anh trai.
Tùng Sam run rẩy ôm Đường Thi, ánh mắt dần dần tối tăm, vươn tay ra có thể chạm vào mái tóc mềm mượt của Đường Thi. Cô trang điểm, nếu cứ thế đi ngủ thì sẽ rất có hại cho làn da. Tùng Sam cẩn thận nhắc nhở cô: “Mau dậy đi, đi tẩy trang.” “Không.” Đường Thi híp mắt: “Trước kia em về nhà như thế này, đều là anh trai tẩy trang giúp em.”
Nhẹ nhàng rót nước tẩy trang lên bông tẩy trang, sau đó xóa lớp trang điểm cả ngày cho cô, lại bế cô vào phòng. Hai anh em họ đã cùng nhau vượt qua những ngày gian khổ.
Khóe mắt Đường Thi hơi ướt át, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Tùng Sam, vô cùng giống Đường Dịch. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng gọi “anh trai”.
Trái tim Tùng Sam tê dại, anh không thể phủ nhận mình có tham niệm với Đường Thi, nhưng giờ khắc này, cô đang nằm trong lòng anh, vậy mà anh lại luyến tiếc. Luyến tiếc nếu anh chạm vào, khiến cô tan vỡ thì sau này anh phải đền lại bằng cách nào đây?
Tùng Sam bế Đường Thi lên sofa, đắp chăn mỏng cho cô, sau đó vào phòng của cô tìm nước tẩy trang, cầm ra ngoài. Đường Thi hít thở nhẹ nhàng, sắc mặt an bình.
Cô rất hiếm khi không lộ vẻ mặt đề phòng như vậy. Có lẽ bây giờ cuộc sống càng ngày càng yên ổn nên cô mới có thể điềm tĩnh lại như thế.
Tùng Sam cầm nước tẩy trang và bông tẩy trang ngồi quỳ bên cạnh sofa, đổ nước vào bông rồi bắt đầu tẩy trang cho Đường Thi.
Thực ra khuôn mặt Đường Thi rất xinh đẹp. Lau phấn mắt và eyeliner, mặt mộc vẫn xinh đẹp xuất sắc. Tùng Sam khựng lại, chợt nhận thấy mình đang làm gì, ánh mắt bỗng sâu thẳm.
Anh vẫn giữ tư thế ngồi quỳ để tẩy trang cho Đường Thi. Cô ngủ không hề đề phòng trước mắt anh, hô hấp đều đặn, hơi thở ấm áp phả trên mu bàn tay anh. Tùng Sam cứ thế ngơ ngác nhìn cô, trong lòng ngứa ngáy, nhưng… không thể không kiềm chế.
Anh hít vào một hơi, thu hồi tất cả tâm tư, sau đó thu dọn hết đồ đạc, đặt bông tẩy trang các thứ vào phòng Đường Thi, sau đó ra ngoài nhẹ nhàng kêu: “Đường Thi, dậy về phòng đi. Đường Thi?”
Đường Thi rũ lông mi. Cuối cùng cô vẫn chìm vào giấc ngủ do dược hiệu. Tùng Sam cúi người bế cô lên, động tác nhẹ nhàng như đang ôm báu vật trên thế gian, sợ cô bị kinh động.
Tùng Sam bế cô vào phòng, bước chân rón rén, có lẽ là sợ đánh thức những người khác trong biệt thự. Anh đặt cô lên giường một cách nhẹ nhàng, lại đắp chăn cho cô thật kỹ, để tránh cô bị cảm.
Ánh mắt Tùng Sam sâu thẩm khi nhìn khuôn mặt Đường Thi. Không ai biết người đàn ông ít nói kiệm lời này đã che giấu bao nhiêu tâm tư với Đường Thi, nhưng dù thích đến mấy, anh vẫn giữ im lặng, không hề mở miệng nói một lời. Chính Đường Thi cũng không biết, chỉ xem anh là người anh trai thân thiết đáng tin cậy nhất của mình.
Cuối cùng, dưới sự quấy phá của tâm tư trong lòng, Tùng Sam cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Đường Thi.
Chúc ngủ ngon, anh âm thầm nói với cô.