Chương 726: Trời đất không dung, tôi rất yêu cô
“Tôi vốn dĩ… cũng không có tên, tôi là… kẻ lang thang, không nhà để về, không biết mình là ai…
Thi Đường nở nụ cười đắm máu, ánh mắt dân dần trống rỗng: “Cũng là vì đến bên cạnh cô… Cô mới cho tôi, một cái tên rất đẹp…chính là Thi Đường này..”
Không, nó không đẹp chút nào, cô dùng.
Thi Đường như một công cụ để làm tổn thương Đường Thi của Bạc Dạ, tất cả mọi thứ, kể cả cái tên đều ấn trên Đường Thi.
Nhưng Thi Đường, lại cảm thấy tất cả những điều này là ông trời ban cho. Ngay cả sự lợi dụng của An Mật, đều trở thành niềm vinh hạnh của cô ấy.
“Đừng chết..” An Mật run lên, Thi Đường vươn tay ôm chặt cô, cúi đầu cười: “Chủ nhân, bất chấp tất cả luân thường đạo lý kiêng ky trên đời này… sau cùng tôi… tôi vẫn muốn nói với CÔ..
“Tôi yêu… cô. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ đầu thai thành một người đàn ông, dù cô là tội nhân, tôi cũng sẽ gánh hết trách nhiệm, che chắn cô ở sau người, trở thành một nơi che mưa chắn gió cho cô, được không?
Còn chưa kịp nói ra lời cuối cùng, tay của Thi Đường đã hoàn toàn rơi xuống, nhiệt độ cơ thể bắt đầu từ từ lạnh dần, cô ấy nhằm mắt lại, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Ngay lúc đó, thời gian như bị tạm dừng, An Mật như thể bị người khác móc rỗng linh hồn, đầu óc trống rỗng Cô chưa từng nghĩ tới Thi Đường luôn ở cạnh cô, lại cất giấu tâm tư sâu như vậy, đè nén đến vậy mà ở bên cô bao lâu nay, mà cô, vẫn luôn không chút để tâm tổn thương cô ấy.
“Đừng chết..”
An Mật lẩm bẩm như chưa hoàn hồn, không ngừng vuốt ve mặt Thi Đường: “Đừng chết… bạn bè của tôi không nhiều, đừng chết.”
Đáng thương đáng buồn, đáng ghét cũng đáng trách.
Đường Thi nhắm mắt, không nhìn cảnh tượng chia lìa trước mắt, Bạc Dạ ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Không có chuyện gì, đừng nhìn”
An Mật chạm vào Thi Đường, nhưng người phụ nữ luôn trung thành với cô, đã không cách nào có thế đáp lại bất cứ thứ gì.
Cuối cùng, cô như đột ngột choàng tỉnh giữa cơn mơ, đột nhiên mất hết tất cả kiềm chế, ôm xác Thi Đường, gào khóc như một đứa trẻ. Cập nhật nhanh chương mới nhất tại truyen.one
Cô có thể giả ngây giả dại, có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, có thể tâm cơ ác độc hại chết mọi người, nhưng hết lần này tới lần khác… trước sự thú nhận của Thi Đường cô lại như một đứa trẻ bất lực, đau lòng khóc rống.
Thể giới tinh thần của An Mật vào giờ phút này hoàn toàn sụp đổ, tất cả sự kiên cố ngụy trang đều tan rã, cái gì Bạc Dạ, cái gì Đường Thị, người duy nhất ở bên cô mấy năm qua, ở bên một kẻ cặn bã xã hội như cô… chỉ có Thi Đường.
Ông trời thật quá tàn nhãn, tự tay đưa Thi Đường tới, cũng tự tay đưa Thi Đường đi, cô ta đã có được cái gì? An Mật cô chính là một con chó đáng thương, không còn gì bên cạnh!
Thì ra trận chép giết này với Đường Thị, đi đến hồi kết thúc, mà cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
An Mật ôm xác Thi Đường không ngừng khóc, tiếng khóc gần như có thể xuyên thấu linh hồn cô, cô nhận tội được không? Cái gì cô cũng sẽ nói hết được không? Đừng mang Thi Đường đi, dù cho để cô chịu đày đọa nghiêm phạt cũng đừng đối xử tàn nhẫn với Thi Đường như vậy.
Trả lại Thi Đường cho cô… Trả lại Thi Đường cho cô!!! Ông trời!!
Đường Thi cảm thấy không đành lòng, hành động của An Mật quả thực là không thể tha thứ, nhưng cô ta bây giờ… Giống như một người đã bị ép đến cùng đường bí lối, nếu một tràng tỉnh ngộ, phải đối bằng cái giá lấy đi người bên cạnh cô ta, như vậy đối với An Mật mà nói, cái giá này hầu như cướp đi mọi thứ của cô ta. Quá đau đớn rồi.