Mục lục
Con thiên tài và bố tổng tài – Đường Thi – Đường Duy – Truyện Full tác giả: Tiểu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 942

Ý nghĩa của việc sống tiếp là gì?

Câu hỏi này lại lướt qua tâm trí Kỳ Mặc.

Anh ta nhìn chằm chằm vào đối tác tốt của mình bằng một ánh mắt rất phức tạp, điều này khiến Lạc Phàm phát giác tầm mắt anh ta, nên cũng có hơi nghi ngờ nhìn lại. “Ventus, ý nghĩa của việc sống tiếp là gì?” Anh ta hỏi lại. Lạc Phàm hơi kinh ngạc, sau đó nhìn Kỳ Mặc trước mặt như thế.

Kỳ Mặc đã bước ra từ thời thanh xuân kia, đã phai nhạt đi dáng vẻ bướng binh lông bông, lúc này lông mày sắc bén, lúc anh ta nhìn Lạc Phàm chăm chú, ảnh mắt trong sạch kia giống như có thể nhìn thấu lòng người.

Lạc Phàm khựng lại, nhưng anh ấy không ngờ Kỳ Mặc sẽ hỏi loại câu hỏi này: “Anh nói cái này làm gì?”

“Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ đến trước kia.”

Kỳ Mặc vươn tay chọc Lạc Phàm: “Trước kia anh từng rất nghiêm túc giảng cho tôi nghe một đoạn liên quan đến đạo lý cuộc đời “À”

Lạc Phàm nhìn Kỳ Mặc: “Hồi cấp ba nhỉ?”

Kỳ Mặc đẩy máy tính đến trước mặt anh ấy: “Anh còn nhớ khi chúng ta học cấp ba không?”

“Nói thẳng ra là tôi không còn nhớ nữa” Trả lời anh ta là khuôn mặt không biểu cảm như cũ của Lạc Phàm. “Sao anh không nhớ được chứ?”

Kỳ Mặc trách móc: “Đó là kỉ niệm thời cấp ba quý giá của chúng ta. Ban đầu anh giảng cho tôi nghe một đống ý nghĩa để sống tiếp. Không phải anh đã quên hết rồi chứ?”

Nhưng khi nghe điều này, biểu cảm trên mặt Lạc Phàm có hơi thay đổi.

Sau đó anh ấy nhìn thẳng vào mặt Kỳ Mặc: “Không có.”

Về chuyện ý nghĩa sống, từ đó đến nay anh ấy chưa hề thay đối quan điểm.

Chính sự kiên định này khiến Kỳ Mặc cảm thấy sững sờ, dường như anh ta nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng lúc đó trên gương mặt của Lạc Phàm. Thật giống như từ khi bắt đầu học cấp ba đến nay, họ chưa từng thay đổi.

Nhưng đồng thời, lại là thay đổi nhanh chóng mặt, không còn như trước nữa. “Ý nghĩa của việc sống tiếp, với tôi chưa bao giờ thay đổi.” Sau một hồi lâu, Lạc Phàm nói.

Kỳ Mặc sửng sốt một chút, rồi nói: “Không biết anh vừa ý cô nhà nào rồi? Tình cảm sâu đậm sao?”

Lạc Phàm nheo mắt, khiến Kỳ Mặc run lên vì sợ: “Này. Anh cứ nói chút đi. Anh làm gì vậy? Ảnh mắt đáng sợ thật đó, giống như kẻ ăn thịt người. Tôi chỉ muốn tìm anh bàn luận chuyên cuộc đời thôi mà.”

“Anh thực sự nghĩ về cuộc đời à?” Lạc Phàm nhướng mày. Đây có thể là một trong số ít cử động trên khuôn mặt liệt của anh ấy. “Tôi nghĩ tính cách này của anh sẽ không tính đến chuyện tương lai đầu”

“Không đúng.”

Kỳ Mặc giang hai tay, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Tôi còn muốn biết mình sống tiếp vì cái gì mà”

“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì…”

Giọng điệu của Kỳ Mặc bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Diệp Kinh Đường cảnh cáo tôi, bởi vì tôi có thể xuyên qua việc hacker có thể mang lại tiện lợi và uy lực lớn, nhưng đồng thời, tôi có kỹ năng này thì sẽ mang lại tôi họa sát thân.”

“Giờ anh mới nhận ra à?”

Đôi mắt Lac Phàm lóe lên vẻ cảnh giác: “Lẽ ra kể từ khi bị đưa vào danh sách tội phạm bị truy nã gắt gao nhất thì anh đã phải rõ điều này rồi.”

“Ai..”

Kỳ Mặc thở dài, cáu kinh vò đầu bứt tóc: “Từ trước đến nay tôi chỉ coi trọng những chuyện trước mắt, không tính chuyện tương lai. Nhưng anh nói đúng, hiện tại tôi là tội phạm bị truy nã, cho hết gia đình đều phải gặp những phiền phức lớn.”

“Là phiền phức rất lớn.”

Lạc Phàm nhìn máy tính của Kỳ Mặc, trên đó có sắp xếp đủ loại mật mã và phương trình phức tạp, anh ấy nói: “Đối với tôi, anh cũng là một loại phiên phức”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK