Chương 1306
Bạc Nhan lắc đầu: “Em vẫn muốn quay về, sau khi công việc hôm nay kết thúc, em sẽ đến sân bay như vậy sao?”
Sở cau mày nói: “Chuyến bay trở về của em là ba ngày sau cơ mà, em không về cùng anh sao?”
“Em có thể đi về một mình được.” Bạc Nhan liếc mắt nhìn những người nước ngoài đang lần lượt bước ra với bộ dạng giống như chuẩn bị rời cuộc họp để về nhà, cô liền chỉnh lại đầu tóc và thở phào nhẹ nhõm nói: mệt quá, em muốn về nước để nghỉ ngơi.”
“Mấy ngày này Vinh Anh còn muốn dẫn em đi chơi một
Vinh Sở biết rằng anh ta không thể giữ được Bạc Nhan nên chỉ đành lôi em gái ra: bé ở cùng em nhiều hơn khi ở nước ngoài.
Bạc Nhan nhìn chăm chăm Vinh Sở vài giây giống như muốn nhìn ra suy nghĩ của anh ta, thật lâu sau cô mới khẽ nói: “Vậy thì em sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.
Vinh Sở mỉm cười rồi bước tới tay Bạc Nhan nói: “Anh sẽ gọi người đến đón chúng ta, công việc của em xong hết chưa?”
“Ừm, em đã liên hệ xong với các đối tác kinh doanh của ba và cũng hoàn thành hết các báo cáo Bạc Nhan lắc lắc chiếc điện “Em nghĩ tiếp theo nên là thời gian để ăn đêm”
“Vậy đi thôi, chúng ta sẽ dẫn cả Tiểu Anh đi cùng để xem xem tối nay nên ăn gì nào.” Vinh Sở công khai năm tay cô và siết chặt bàn tay ấy. Anh ta biết rằng trong trạng thái này Bạc Nhan không thể buông tay anh ta ra vì ở phía sau có nhiều người đang theo dõi.
Đường Duy Từ Dao, Nhậm Cầu, Sakahara Kurosawa và Diệp Tiêu đều muốn nhìn Bạc Nhan biến thành trò cười vì vậy cô không thể buông anh ta ra được mà chỉ có thể ôm chặt hơn.
Nếu như trong trường hợp như vậy Bạc Nhan dựa vào anh ta thì liệu rằng trong lòng cô còn chỗ cho anh ta hay không?
Tài xế do Vinh Sở phải đến nhanh chóng dừng lại bên ngoài, hai người nằm chặt tay nhau rồi cùng bước ra ngoài, điều này đã đâm một cái thật đau vào mặt của Đường Duy ở phía sau Như có một mũi kim đâm sâu vào tim, cậu vô thức vươn tay ẩn vào lồng ngực mình.
Có chút đau, ngột ngạt, âm ỉ như muốn ngạt thở.
Từ Dao hít thở vài hơi mới đuổi kịp theo bước chân của Đường Duy, nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của cậu, cô ta liên nhẹ nhàng nói: “Duy à, công việc của anh đã xong chưa? Tối nay anh có muốn đi ăn chút gì không?”
“Không cần.
Đường Duy quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi sẽ cho người đến để đưa cô về, buổi tối tôi làm gì không cần phải bảo cáo với cô.
Giọng nói của Từ Dao có chút run rẩy: “Duy à, có phải anh đi tìm Bạc Nhan không? Sự thay đổi của cô ấy hôm nay đã làm anh bất ngờ nên anh bắt đầu để ý đến cô ấy rồi phải không?”
“Tôi nói rồi, tôi tìm ai, không liên quan đến cô.” Đường Duy liếc nhìn Sakahara Kurosawa vẫn đang nói chuyện bên trong rồi cậu lại nhìn chăm chăm ra mà đêm đen tối bên ngoài, đèn xe của Vinh Sở đã sớm biến mất trong bóng đêm, ngay cả những bóng đèn đỏ lẻ tẻ cũng đã biến mất.
Từ Dao nhìn Đường Duy rời đi một mình cho nên cũng không còn dũng khí để đuổi theo.
Cho đến khi một bàn tay vô vào lưng
Cô ta giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Nhậm Cầu.
Nhậm Cầu là bạn tốt của Đường Duy cho nên cậu ta nhất định là sẽ không nói được lời nào tốt đẹp cả, Từ Dao nghiến răng vừa chuẩn bị tâm lý thì nghe thấy Nhậm Cầu nói: “Thật ra đầu cần như vậy.”
Từ Dao sững sở. “Đường Duy thích ai đến bản thân cậu ta còn không thể thừa nhận, chúng ta đều có thể nhìn thấy rõ mà
Nhậm Cầu nhìn Từ Dao, ánh mắt có chút châm chọc nói: “Cậu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” không có được chính là không có được mà thôi.