Chương 425
Đường Duy bắt đầu mong chờ thân phận mới của họ. Bạc Dạ xoa đầu cậu bé: “Hậu trường của mẹ con con…”
Còn có ba. Nhưng anh không nói lời này, có lẽ nói ra cũng sẽ chỉ bị khinh thường mà thôi. Anh đã đến quá muộn, muộn đến mức không có tư cách hứa hẹn.
Biết tin tức này, Đường Duy vẫn rất kích động. Đường Thi phát hiện hình như hai cha con đang bàn chuyện gì đó, bèn tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Hai cha con cứng đờ như bị bắt quả tang, chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lúc đánh trống lảng giống hệt nhau: “Không… Không có gì đâu.”
Đường Thi nhìn chằm chằm Đường Duy: “Ánh mắt của con có vẻ chột dạ.”
“Làm… Làm gì có!” Đường Duy ưỡn ngực như để chứng minh, sau đó chỉ vào Bạc Dạ: “Con… Con đang giúp mẹ răn dạy cậu Dạ mà!”
Giúp cô răn dạy Bạc Dạ? Đường Thi bật cười: “Con giúp mẹ làm gì?”
“Ai… Ai bảo từ đầu ông ấy không hiểu mẹ, đối xử tệ bạc với mẹ. Con đang mằng ông ấy cho mẹ!” Đường Duy nhìn bên cạnh, rõ ràng là chột dạ: “Đúng không, cậu Bạc?”
Bạc Dạ bị lôi ra chân đạn ban đầu còn chưa kịp hoàn hồn, vừa tỉnh táo lại cũng gượng gạo nói: “Đúng. mång hay lắm, mắng giỏi lắm!”
Hai cha con này chắc chắn là có bí mật gì đó.
Khương Thích nhìn Đường Thi mấy lần, sau đó nói: “Tớ thấy con trai cậu càng ngày càng thân thiết
với chồng cũ của cậu đấy.” Đường Thi cau mày: “Không đâu. Duy Duy có chừng có mực.
“Cậu phải cẩn thận một chút, coi chừng đây là thủ đoạn mới lừa gạt con trai của Bạc Dạ.” Khương Thích thủ thỉ bên tai Đường Thi: “Cậu canh chừng Đường Duy đi, đừng cho thằng bé tiếp xúc với Bạc Dạ quá nhiều. Chung quy biết mặt không biết lòng, người như Bạc Dạ thì phải đề phòng.”
Đường Thi gật đầu, đưa mắt nhìn Bạc Dạ, cảm thấy gần đây ánh mắt Bạc Dạ không phải đầy sát khí như trước kia mà cứ tỏa sáng, khí thế cũng thay đổi. Có khi nào là cô đa nghi không nhỉ?
Đường Thi bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn này, nói với Khương Thích: “Cảm ơn cậu dẫn mọi người tới thăm tớ. Đúng rồi, gần đây cậu có gặp Diệp Kinh Đường không?”
Khương Thích cứng đờ. Đương nhiên là… Có gặp Diệp Kinh Đường. Lúc cô giúp Hàn Nhượng tham dự tiệc tối đã gặp Diệp Kinh Đường. Thấy Khương Thích đứng bên cạnh Hàn Nhượng, anh ta đã nổi giận, thừa dịp Khương Thích đi vệ sinh một mình mà kéo cô vào nhà vệ sinh nam, còn khóa trái cửa.
“Sao cô lại lẳng lơ như vậy?” Diệp Kinh Đường bóp cổ Khương Thích: “Bây giờ lại cấu kết với Hàn Nhượng, có phải cảm thấy mình bay lên đầu cành thành phượng hoàng không?”
Ánh mắt Khương Thích đỏ bừng: “Thả tôi ra!”
Diệp Kinh Đường không biết tại sao mình lại phản nộ đến thế. Người phụ nữ trước kia chỉ đứng bên cạnh mình nay lại ôm tay một người đàn ông khác, cười tươi như hoa. Anh ta cảm thấy mình bị phản bội.
Trước kia bao nhiêu người thèm thuồng khuôn mặt của Khương Thích, nhưng cô chỉ có thể cho Diệp Kinh Đường thưởng thức.
Nhưng bây giờ thì sao? Thứ từng thuộc về anh ta nay đã hoàn toàn thuộc về người khác! Anh ta vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ vì Khương Thích dễ dàng quên đi hết thảy, càng phần nộ chính mình. Vì lại để ý cô đến mức này.