Chương 870
Mọi người trong phòng bệnh nghe Đường Thi nói thể, vẻ mặt bọn họ đồng thời xuất hiện vẻ ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, không ngờ rằng Đường Thi muốn trực tiếp đi tìm Mã Cường, sau đó người phụ nữ ngẩng đầu lên, ảnh mắt kiên định: “Gửi cho tôi phương thức liên lạc của Mã Cường lần nữa đi.”
“Mã Cường lúc này đã không liên lạc với ai ở bên ngoài nữa rồi.”
Lâm Từ trầm giọng nói: “Trước mắt người chúng ta có thể liên lạc được chỉ có mỗi luật sư của Mã Cường thôi.”
Luật sư?! Mã Cường là đang định kiện Bạc Dạ sao?
“Không biết xấu hổ…” Đường Thi siết chặt nắm đấm, Mã Cường vậy mà vẫn có mặt mũi đi kiện Bạc Dạ! Bây giờ Bạc Dạ đang ở trại tạm giam, anh không thể nào liên lạc được với bên ngoài, việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm người đưa Bạc Da ra khỏi đó!Luật sư… đúng rồi, còn có luật sư…
Trong đầu Đường Thi hiện lên một cái tên, sau đó cô nằm lấy tay áo của Giang Lăng: “Giang Lăng, anh trai Giang Yết của anh còn ở Hải Thành không?”.
Giang Yết?
Mọi người nghe được cái tên này từ miệng Đường Thi xong, đột nhiên ánh mắt dồn dập sáng lên, đúng rối, Giang Yết! Nếu Giang Yết có thể giúp đỡ… nhưng này, loại chuyện có liên quan đến trung ương thế Giang Yết sẽ đống ý dính dáng vào sao?
Giang Lăng nhíu mày: “Cũng lâu rồi tôi chưa tìm anh ấy, cô muốn tim anh trai tôi giúp đỡ?”
“Đúng vậy.” Đường Thi không hề phủ nhận, cô gật gật đầu: “Nếu Giang Yết còn ở Hài Thành thi phần thắng sẽ rất lớn.”
Những người còn lại cũng nghĩ đến biện pháp này, Bạch Việt còn hỏi một câu: “Anh của anh là Giang Yết à? Cái vị… cái vị luật sư trong truyền thuyết đó đấy ha?”
Bạch Việt ngạc nhiên hít vào một hơi lạnh: “Tôi không ngờ quan hệ giữa anh và Giang Yết là anh em ruột đấy.”
Lạc Phàm đứng ở một bên nói một câu làm cho ai cũng hết hồn; “Thích Giang Lăng như vậy mà còn không biết anh trai Giang Lăng là Giang Yết hả…”.
Mặt Bạch Việt lập tức đỏ lên: “Nói bậy cái gì đó!”.
Giang Lăng không thèm để bụng, cười tít mắt nói: “Yên tâm đi, anh trai tôi đối xử với bạn bè rất tốt, chi cắn cầu xin giúp đỡ là anh ấy sẽ đáp ứng thôi, bây giờ tôi giúp cô liên lạc với anh ấy, có anh tôi thì chuyện của Bạc Dạ có thể thành công được hơn nửa rồi.”
Đường Thi lập tức tin tường: “Được, vậy ngày mai.. tôi ngày mai có thể xuất viện luôn được không?”.
Bạch Việt và Giang Lăng liếc nhau, lại lắc đấu: “Không được đâu, bọn tôi sợ cô không chịu được.”
“Tôi nhất định phải xuất viện.” Đường Thi khẳng định chắc như chém đinh chặt sắt: “Chuyện này không ai làm được, thể thi để tôi gánh vác!”.
Trong phút chốc, mọi người có mặt ở đó đểu bị câu nói khí phách của Đường Thị làm cho chấn động.
Bon họ đều biết Bạc Dạ tâm tư kín đảo bụng dạ khó dò, vì thế có nhiều lúc, tất cả mọi người đều cho rằng người đàn ông mạnh mẽ không ai bằng như Bạc Dạ sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu có một ngày Bạc Dạ bị lay động rồi xảy ra chuyện gi thì sao, vậy thì sau đó ai sẽ tới tiếp tay cho anh?Không ai dám cả.
Trên đời này, chỉ có duy nhất mỗi Đường Thi dám.
Chỉ có cô can đảm làm việc nghĩa không được chùn bước thay thế Bạc Da làm tất cả mọi thứ.
Kỳ Mặc nuốt nước miếng: “Nhưng áp lực rất lớn, chỉ có một mình Đường Thi … thì có gánh vác nổi không vậy, nếu có yêu cầu gì thì cô cứ nói, mọi người sẽ giúp cô.”
“Đúng vậy, Đường Thi à, chúng tôi có thể giúp cô.
Thấy Đường Thi ra mặt như thế, những người khác đều bị cô làm cho cảm hoá, Tùng Sam đứng ở nơi đó, mặt mày lãnh đạm, khi người đàn ông nhìn Đường Thi, ánh mắt anh ta chỉ có một mình cô, mọi người chỉ nghe được anh ta điểm tĩnh lười nhác nói: “Tùng Lâm, vĩnh viễn là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của em.”
“Nếu cần hacker thì cứ nói với tôi.” Kỳ Mặc nhìn Đường Thi giơ ngón cái lên, anh ta chỉ ngón cái vào minh: “Ông đây giúp cô hack tường lửa cả thế giới này luôn!”.
Đường Thi hip mắt cười, nụ cười càng trở nên tinh ranh: “Thế thị tốt, bây giờ tôi nhờ anh làm một chuyện đây.”Kỳ Mặc cực kì có tình nghĩa nói: “Cô cứ nói đi!”
“Giúp tôi điều tra tư liệu của trung ương nhé.”
Cô nương à, mẹ nó cô muốn anh ta bị truy nã tối đúng không!