Chương 1310
Xem ra họ luôn bị người khác có ý theo dõi trong suốt cả chặng đường đi nước ngoài. Nếu không sao có thể mới đó đã có được tin tình báo nhanh như vậy? Hơn nữa góc độ và vị trí chụp họ còn gần như thế
Như đang nghĩ tới điều gì đó, Bạc Nhan cúi đầu.
Thấy động tác của cô, Lạc Du Du liền hiểu: “Tiểu Nhan, có phải cô đã nghĩ ra là ai rồi phải không?”
Bạc Nhan siết chặt ngón tay, trong đầu cô mơ hồ hiện ra một ý nghĩ bất khả thi. Cô ngẩng đầu, mày nhíu chặt: “Ừ.”
“Vậy thì đi mở rộng đi. Thế nào cũng phải để sự trong sạch của bản thân trở về” Lạc Du Du ánh mắt kiên định. “Là ai?”
“Nếu người này đã giúp cô rất nhiều, thậm chí là người rất quan trọng thì sao?”
Lời này vừa nói ra, Lạc Du Du vẻ mặt cứng đờ “Nhưng nếu đã là người từng bảo vệ cô, tại sao.” Cô ta nuốt ngụm nước bọt: “Muốn hại cô chứ?”
Bạc Nhan lại cúi đầu. Cô không thể đưa ra đáp án, nhưng tất cả manh mối đều hướng về một người.
Đó là nơi cô đã từng tránh mưa gió. “Ảnh là ai chụp?
Trong phòng làm việc, Đường Duy giận tím mặt, đập tờ báo đã xẻ làm đôi lên bàn, Đơn Giản bên cạnh bị hành động này của cậu dọa sợ tới không dám thở mạnh. Nhưng bộ dạng dè dặt như vậy ngược lại càng khiến Đường Duy thêm tức giận điên cuồng. “Tôi hỏi anh là ai hả?”
“Tôi..
Đơn Giản năm chặt tài liệu trong tay: “Chưa tra được.”
Chưa tra được?
Ba chữ này như một cái tát vào mặt Đường Duy, cậu giận không kiềm chế được: “Bạc Nhan và Vinh Sở bị người khác chụp lén thể này, góc độ này rõ rành rành tới mức chỉ còn thiếu mỗi bước đi tới chụp ngay trước mặt hai người họt Góc độ này mà anh còn không tìm được người thì anh không phải đồ ăn hại sao!”
“Anh Đường bớt giận..
Đơn Giản nhíu mày: “Không xử lý chuyện này tốt bởi vì lúc đó có quá nhiều người có mặt ở đó, cũng có người anh biết, bao gồm cả câu Kurosawa cũng ở trong…
Đường Duy lông mày nhảy dựng: “Sakahara Kurosawa?”
Lẽ nào tối hôm đó Sakahara Kurosawa đã gặp Bạc Nhan? Tại sao không có ai nói nói với cậu? Phải chăng ngay cả người anh em tốt của cậu cũng muốn cùng nhau giấu cậu? “Không có người nào thông báo hay nói cho tôi biết”
Đường Duy hít sâu một hơi: “Các người đều coi tôi là người ngoài hả?”
Đơn Giản quyết định chọn cách im lặng. Lúc này Đường Duy đang tức giận, nói gì cũng sẽ chỉ khơi dậy cơn giận của cậu Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa: “Cậu Đường, ừm, cậu Kurosawa của nhà Sakahara tìm cậu.”
Đường Duy cười lạnh một tiếng: “Bảo cậu ta cút!” Bảo vệ bên ngoài có hơi lo lắng.
Biết bảo vệ ở giữa khó xử, Sakahara Kurosawa bèn vẫy tay bảo đi, sau đó một mình đứng ngoài phòng làm việc của giám đốc, lên giọng nói với phía đối diện: “Ăn phải thuốc nổ rồi à? Sao mà lửa lớn vậy?”
“Cậu nói xem?”
Giọng điệu của Đường Duy không chút thay đổi: “Tới tìm tớ làm gì? Tớ không có gì có thể nói với cậu.”
“Tới tìm cậu giải thích thôi, hôm đó tớ ở đó nhưng không nói cho cậu biết.
Sakahara Kurosawa cầm tay năm của cánh cửa bên ngoài mà Đường Duy không nhìn thấy: “Tiểu Bạc Nhân bảo tớ đừng nói cho cậu biết nên tớ không nói. Tớ thấy dù gì thì cậu cũng thấy cô bé rất phiên “Chuyện giữa tớ và Bạc Nhan cần cậu quyết định à?”
“Ông đây không muốn nói chuyện cách một cái cửa với cậu, cứ như thăm tù vậy.”
Sakahara Kurosawa đá nhẹ vào cửa. “Mở cửa ra! Tớ đã nghĩ được ai chuyển bức ảnh tới rồi.”