Chương 1421: Nếu anh yêu em, còn kịp không?
Tô Nhan không nói lời nào, những lời của Trì Liệt có thể đúng, nhưng bây giờ cho dù cô biết thì còn có thể thay đổi cái gì “Ngủ đi” Trì Liệt cũng không biết nên nói gì, Đường Duy hết lần này tới lần khác xuất hiện trong thế giới của Tô Nhan, điều này khiến cậu ta cảm thấy có chút đáng thương Đường Duy đã từng không phải đấu tranh vô nghĩa như vậy.
Mà hiện tại cậu lại phải làm đấu tranh vài lần, nhưng chỉ sợ là… Tô Nhan sẽ hoàn toàn rời khỏi thế giới của cậu Một người muốn kết thúc, một người muốn liều mạnh giữ lại Trì Liệt lắc đầu nói: “Muốn cho Đường Duy từ bỏ rất khó.”
Tô Nhan thu mình thành quả bóng trên giường.
Cô nói: ‘] u không thì em sẽ ra nước ngoài, ít nhất là có thể nhắm mắt làm ngơ”
Khi trở về nước thì sẽ bị ảnh hưởng bởi Đường Duy.
Ở nước ngoài, cô đã rèn cho mình ý chí sắt đá, nhưng khi về nước thì trái tim lại nhấp nhô gợn sóng.
“Cũng không phải là không thể”
Trì Liệt võ về Tô Nhan: “Nhưng mà Tô Nhan, cứ như vậy thì em có thể mãi mãi trốn thoát, phải đảm bảo cả đời này sẽ không gặp lại nữa, một khi gặp lại thì vẫn có thể bị đập về bộ mặt thật mà thôi.”
Vì vậy, việc chạy ra nước ngoài cũng sẽ không giải quyết được gì.
Tô Nhan không nói lời nào, cô nhắm mắt lại, nhưng không ngủ được.
Khi trời tờ mờ sáng, cả đêm Tô Nhan không ngủ được, cô đứng dậy khỏi giường và chọn rời đi trong khi Trì Liệt vẫn đang ngủ Mặc quần áo vào, cô đi ra ngoài tiểu khu, cô định bắt taxi, nhưng một chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Khi cửa kính xe hạ xuống, trời còn chưa sáng tỏ, ánh đèn mờ ảo lọt vào trong xe, người đàn ông ngồi trên ghế lái dân dần lộ ra.
Tô Nhan không ngờ lại thấy Đường Duy ở đây.
Từ sự hèn mọn trong điện thoại cho đến sự thờ ơ trước mặt cô, dường như cậu luôn thu hút sự chú ý của cô.
Trên người Đường Duy vẫn mang theo cảm giác ngà ngà say, mùi hương xộc vào mũi Tô Nhan, cô nhíu mày: “Anh điên rồi sao?”
Đường Duy khàn giọng nói: “Xe là do Từ Thánh Mân lái đến, anh ta lái đến xong đi rồi”
Trước khi đi còn nói người anh em này giúp cậu đến đây thôi.
Tô Nhan sửng sốt, giống như nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong mắt Đường Duy.
Cả đêm qua anh không ngủ sao?
“Anh đến tìm tôi?”
“Lên xe được không?” Đường Duy nói: “Chúng ta nói chuyện đi”
“Như thế này còn có thế lái xe sao?”
Tô Nhan nhíu mày: “Uống xong mau về nhà đi, xe để ở đây, gọi xe trở về”
Đường Duy như kẻ lang thang vô gia cư: “Chúng ta cùng nhau về nhà được không?”
“Chúng ta có nhà sao?”
Tô Nhan vội hỏi, trên mặt mang theo một tỉa giễu cợt: “Anh và tôi sống cùng nhau sao?”
Không, có.
Tô Kỳ từng mua một căn biệt thự lớn và để họ sống cùng nhau thời trung học để tiện chăm sóc nhau.
Tô Nhan đi rồi, Đường Duy cũng dọn ra khỏi biệt thự, cả căn nhà bây giờ đều trống không Và bây giờ…
Hầu kết của Đường Duy di chuyển lên xuống, cố gắng xuống xe nắm lấy tay Tô Nhan.
Không ngờ vừa bước xuống xe đã bị cô vung tay ra ngay khi cậu vừa chạm vào người cô.
Đường Duy đứng ở nơi đó, rõ ràng vẫn là thời tiết mùa hè, nhưng cậu lại hoàn toàn cảm thấy lạnh.
“Về nhà được không?” Đường Duy yếu ớt nói: “Đừng ở bên cạnh Trì Liệt, anh thề anh sẽ không làm em tổn thương nữa”
Tô Nhan vẫn không có chút cảm động “Tô Nhan!”
Đường Duy nóng nảy, giọng nói run run: “Anh không thể chịu được việc em ở bên người đàn ông khác. Anh luôn tự dối lòng, anh nghĩ muốn độc chiếm em bởi vì anh hận em, nhưng…
Tô Nhan sửng sốt, trái tim của cô bắt đầu đập dữ dội.
Như được mô tả trong lời bài hát, Đường Duy hét lên, như muốn gào thét hết cả linh hồn của mình.
“Nếu cứ mang phần tâm tình dối gian này mà sống… Cậu đỏ mắt: “Không khác gì cái chết! Tô Nhan, cho dù bây giờ em không yêu anh… nhưng anh yêu em… còn kịp không?”
Có thứ gì đó che khuất tầm nhìn, và nỗi đau dữ dội đến từ sâu trong trái tìm.
Đường Duy cho răng mình đã đầu hàng.
“Ngay cả khi em không còn yêu anh nữa, Tô Nhan… anh yêu em… còn kịp không?”