Chương 1397: Nếu cô ấy không yêu, vậy thì kết thúc đi.
Mắng nhau xong, hai người đàn ông này cứ như vậy mà đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, giống như là lập tức cùng nhau chết máy vậy.
Một lúc lâu sau, Đường Duy nói: “Lam Thất Thất vẫn còn cãi nhau với anh sao?”
Từ Thánh Mân giống như là là bị đâm vào.
chỗ đau vậy, trong giọng nói cũng mang theo mấy phần cắn răng nghiến lợi: “Ai biết được là cô ấy nghĩ gì ở trong đầu cơ chứ! Cũng đã được hai năm rồi, vẫn còn ầm ï với tôi.”
Trái tim của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Đường Duy nhìn anh ta một hồi lâu, lại bị làm cho tức đến bật cười, dứt khoát nói: “Được, đi thôi.”
“Nếu như hôm nay Tô Nhan không có đến, có phải là cậu cũng sẽ không tới đón tôi có đúng hay không?”
Từ Thánh Mân xách theo hành lý đuổi theo Đường Duy, hướng về phía bóng lưng của cậu nói: “Đơn giản là vì hôm nay Tiểu Nhan đến đây đón Lam Thất Thất có đúng không?”
Đường Duy dừng lại một chút, sau đó lại khôi phục động tác lúc trước, mở cửa xe ra, nói: “Ừ”
“Cậu đã từng nghĩ qua là mình muốn làm gì chưa?”
Từ Thánh Mân bỏ hành lý lên trên xe: “Đã hỏi xem lần này Tô Nhan định trở về nước rồi ở lại bao lâu hay chưa?”
Đường Duy đợi đến lúc Từ Thánh Mân lên xe, lại đóng cửa xe rồi mới chậm chạp khởi động xe, người ngồi phía sau không có nhận được câu trả lời, lập tức có chút nghỉ ngờ nhìn Đường Duy một cái, rồi sau đó nhíu mày nói: “Làm sao mà cậu lại bày ra cái vẻ mặt này hả?”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Đường Duy, lập tức phát hiện trên mặt cậu đều là vẻ ngưng trọng tràn ngập phức tạp.
Trên mặt cậu làm sao có thể lộ ra vẻ mặt như vậy được, cậu không phải là Đường Duy không sợ trời không sợ đất hay sao.
Cậu nghĩ muốn cái gì, cũng đều có thể năm chặt lấy thứ đó ở trong tay, giăng lưới khắp nơi, không có chỗ nào có thể trốn Cho nên đối với một Đường Duy bất kỳ chuyện gì cũng có thể nắm chắc phần thẳng ở trong tay như vậy… Tại sao lại có thể bày ra dáng vẻ vừa yếu ớt lại bất lực như vậy.
Hầu kết của Đường Duy chuyển động trên dưới, giống như là có rất nhiều lời muốn nói ra nhưng lại như bị nghẹn ở trong cổ họng.
Tô Nhan quay về, rốt cuộc là cậu nên làm cái gì đây?
Cậu có thể làm cái gì được chứ?
Đường Duy cười nhẹ, mang theo hơi chút giễu cợt: “Cái gì tôi cũng không thể làm được”
È Từ Thánh Mân nhìn chằm chằm vào.
bên mặt của cậu thật lâu, mới lầm bầm n‹ “Tô Nhan không yêu cậu?”
Lời này được nói ra quá mức dễ dàng, nhưng mà khi lọt vào lỗ tai của Đường Duy lại nghe giống như là tiếng trời sập vậy.
Bàn tay năm lấy tay lái của cậu mơ hồ phát run, giống như là nếu không nắm chặt, thì cả người sẽ mất khống chế vậy.
Ai, ai sẽ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu đây.
Trong mắt Đường Duy trà tâm tư cuồng loạn: “Yêu? Cô tôi hay sao?”
Từ Thánh Mân bị dáng vẻ này của Đường gập những còn có thể yêu Duy làm cho sợ hết hồn: “Vậy thì cậu muốn làm cái gì? Đường Duy”
Cậu nghĩ muốn cái gì, muốn lấy được cái gì từ trên người từ trên người Tô Nhan?
Đường Duy tự hỏi bản thân mình, nhưng mà cũng không có được câu trả l Cậu cứ liều mạng như vậy, rốt cuộc… là muốn kết quả như nào đây?
“Thật ra thì nhìn xem trước mắt, nếu như Tô Nhan thật sự không yêu cậu, vậy đây đối với cậu mà nói cũng là kết quả tốt nhất” Từ Thánh Mân hắng giọng một cái nói: “Cậu đã từng có hận thù với cô ấy ở trong quá khứ, cô ấy yêu cậu nhưng mà cũng sợ cậu. Cho nên giữa hai người vẫn có vướng mắc chưa giải quyết được, nguyên nhân chủ yếu là do Tô Nhan quá hèn mọn để lấy lòng cậu.”
Như vậy thì một khi Tô Nhan vứt bỏ được vướng mắc này đi, Đường Duy cũng sẽ không bị quấy rầy nữa, hai người cũng hướng về tương lai, rốt cuộc cũng không còn yêu và hận nữa, đây không phải là rất hợp ý cậu hay sao?
“Nhưng mà tôi… Đường Duy đạp phanh xe một cái, những thứ cảm xúc trong lồng ngực kia rốt cuộc cũng tìm được bước đột phá, cậu mạnh mẽ đập tay lái một cái, lại đập vào trên còi xe, xe thay anh phát ra một tiếng kêu to.
“Tôi không muốn kết thúc, Từ Thánh Mân, tôi không muốn kết thúc một chút nào cả.
Trong mắt của Tô Nhan không còn một chút dấu vết nào của tình yêu dành cho tôi nữa!”
Đường Duy đặt bàn tay của mình lên trên chỗ trái tim, cả người yếu ớt không có sức lực lui về phía sau ngã xuống trên ghế dựa, cậu hít sâu một cái: “Chẳng sợ cho dù chỉ là… Một chút xíu…