Chương 321
Diệp Kinh Đường ngạc nhiên khi nghe những lời này từ Bạc Dạ, trong Tùng Lâm có một phần người là bộ đội đặc chủng dưới trướng của ba anh, nhưng vì một số chính sách mà bị phong sát, sau đó bọn họ chuyển sang tổ chức hoạt động bí mật, Tùng Lâm mới ra đời.
Nhưng mà mấy chuyện cũ này luôn không có ai biết đến. Nhà Diệp Kinh Đường có quan hệ với trung ương, thật ra nhóm người này ban đầu đóng góp rất ổn định.
“Làm sao anh tra ra được từ chỗ tôi thế?” Diệp Kinh Đường nheo mắt cười: “Anh muốn chết à, đến cả bối cảnh của tôi mà cũng dám tra.”
Người đứng đầu quân khu trung ương, một người đứng đầu vô cùng tâm huyết, ba của Diệp Kinh Đường, Diệp Hạo.
Bạc Dạ trầm mặc rất lâu, dùng tay gõ mặt bàn trong phòng họp: “Đừng nói nhảm nữa, có phải hay không thì mau giải thích đi?”
Anh cuối cùng cũng hiểu được ngày đó khi Tùng Lâm bắt cóc Đường Thi về, tại sao Diệp Kinh Đường lại không ra tay.
Là bởi vì bản thân anh ta có dính dáng đến Tùng Lâm.
Nhìn thấy bộ dạng này của Bạc Dạ, Diệp Kinh Đường nở nụ cười: “Anh xong đời rồi, Bạc Dạ, bây giờ anh một lòng muốn giúp Đường Thi tra ra chân tướng phía sau sao?”
“Chân tướng đã xuất hiện rồi.” Bạc Dạ sửa lại câu nói của Diệp Kinh Đường: “Tôi muốn tra, là cái bí ẩn khác cơ”
Một bí ẩn liên quan đến đằng sau nhà họ Đường.
“Người ta cũng không cần.” Diệp Kinh Đường chỉ rõ: “Bạc Dạ, hiện tại anh có chật vật như thế nào, Đường Thi cũng không cần sự trợ giúp của ạnh.”
Lời này giống như là dao nhỏ đâm vào ngực Bạc Dạ, anh nhìn Diệp Kinh Đường, cười lạnh: “Còn tốt hơn anh, sắp chết đến nơi còn không hối cải.”
“Con mẹ anh.” Nếu không phải quen thân Bạc Dạ, Diệp Kinh Đường thật sự muốn đập cái gạt tàn thuốc vào mặt anh ta: “Thà chết còn không hối cải và không hối cải có gì khác nhau à? Anh bây giờ còn muốn giúp đỡ Đường Thi, cơ bản là không có tác dụng.”
Bạc Dạ đương nhiên biết cái này vô tác dụng, chỉ là nhìn cô ấy giãy dụa trong bể khổ, anh thật sự không nhịn được.
Dù là dùng loại phương thức này tự khiển trách nội tâm mình khiến anh ta tốt lên chút, cũng coi như là khắc phục đi. Về sau, Diệp Kinh Đường có gửi vào hòm thư của Bạc Dạ một văn kiện bí mật, bên trên có mật mã, Diệp Kinh Đường nói: “Kêu anh tra bối cảnh của tôi, tôi khóa lại rồi, tự mình phá giải đi.”
Đây là bức tường lửa năm đó R7CKY để lại, cả thế giới rất ít người có thể bẻ khóa.
Diệp Kinh Đường nghĩ như vậy.
Nhưng mà tối hôm đó Bạc Dạ trở về xong chỉ cần nửa tiếng đã giải mã được nó, còn nâng cấp hệ thống của R7CKY lên một bậc, toàn bộ khóa đều được thiết lập lại.
Bạc Dạ nghĩ đến dạo gần đây Đường Duy rất quan tâm đến mật mã, nên khóa cái này lại rồi ném cho Đường Duy. Khi Đường Duy tiếp xúc với mật mã, trong lòng lập tức cảm thấy cái này sao quen mắt vậy, sau đó cậu gọi một cuộc điện thoại đường dài. R7CKY nói: “Là thầy đó, là thầy đó.”
“Em nói cái gì cơ? Ba của em đã giải được mã khóa mà không ai có thể giải được của thầy năm đó hả?”
Không ai có thể mở được, sở dĩ gọi như vậy, bởi vì mật mã tường lửa là thứ không ai có thể phá được.
Kết quả là ba của thằng nhóc thối này chỉ trong nửa giờ, bỏ ra thời gian của một bữa cơm, đã có thể phá giải được, còn nhẹ nhàng thăng cấp nó, nâng cấp xong lại còn ném cho Đường Duy luyện tay.
Ba con hai người này có thể nào coi trọng tác phẩm ưu tú của anh ta năm đó không? Sao lại bị coi không ra cái gì thế này? Ở bên kia đại dương, R7CKY: “Gen nhà mấy người được cấu tạo từ cái gì đấy hả?”
“Không biết nữa.” Câu trả lời của Đường Duy rất thành thật: “Có thể người nhà em vốn đĩ thông minh ấy.”
R7CKY: Cái này còn vượt qua cả thiên tài, được chứ?
Hóa ra trong nước vẫn còn ẩn giấu một vị đại thần như vậy sao? Anh ta không tin, ngay từ đầu tại sao anh ta không biết được chứ?
“Ba em tên là gì? Thầy đi tra một chút.”
“Không nói đấy.” Đường Duy thần thần bí bí cười: “Muốn biết á? Vậy thì tự mình tra đi, thầy không phải hacker cao cấp nhất của Liên minh Đỏ sao?