Chương 1073
Đường Duy nghiến răng nghiến lợi, ném cho Bạc Nhan cái cười khẩy, trong ánh mắt không có lấy một tia thương xót. Cậu trông như một con nhím đang xù lông dựng đứng. T
rước phản ứng có như không của Bạc Nhan, Đường Duy liền đổi cách khác khinh rẻ cô, cậu tới nằm lấy cổ tay của cô
Cổ tay Bạch Nhan rất nhỏ, cảm giác dùng lực một chút thôi cũng có thể làm gãy cổ tay cô bé.
Trong tích tắc suy nghĩ này đã xẹt qua đầu Đường Duy. Cậu dùng lực siết mạnh xuống, nằm chặt tay làm Bạc Nhan kêu nhẹ một tiếng.
Cô không dám để lộ ra những âm thanh chịu đựng đau buốt, chỉ sợ càng làm Đường Duy thêm phần nộ
Phải kiềm chế cảm xúc khiến đôi mắt Bạc Nhan đỏ hoe càng chứng tỏ cô đang vô cùng sợ hãi. Đường Duy thấy được liên nhếch mép cười: “Cô tưởng cô làm bộ làm tịch nói được ba câu tử tế là có thể phủi phải mọi chuyện được rồi sao?”
Bạch Nhan đã biết sẽ thành ra thế này…
Tất cả những oan ức này đều bị hiểu lầm thành trong lòng có mưu đồ độc ác, chỉ vì ngay từ đầu cô đã ở dưới đây.
Chỉ vì cô là con gái của người phụ nữ đó, vậy nên không thể rũ bỏ được thân phận, thế nào trên người cũng phải gánh tội trang ấy.
Bạc Nhan không nói được lời nào, cuối cùng chỉ phát được ra vỏn vẹn vài âm thanh ngắt quãng: “Em không có, anh đừng áp đặt suy nghĩ của mình cho em nữa.
Nhiều lần như vậy rồi, em cảm thấy rất bận lòng. Nghe được hai từ “bận lòng” khiến Đường Duy cảm thấy hai lòng.
Ảnh mặt tràn đầy vui sướng, suýt chút cậu nữa đã siết gãy tay Bạc Nhan: “Bận lòng ư? Cô đáng phải chịu như vậy. Cô nơi có không làm gì sai, nhưng cô làm gì tôi cũng thấy chướng mặt. Chỉ có một cách giải quyết thôi, Bạc Nhan à, cô biến khỏi mặt tôi, như vậy chẳng phải mọi chuyện được giải quyết sao?”
Như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?
Vĩnh viên rời xa cậu, sẽ không làm cậu phiên muộn, cậu cũng sẽ không cần suy nghĩ về quá khứ, cảm xúc cũng sẽ ổn định hơn.
Chỉ cần có ra đi, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Bạc Nhan không ngờ rằng Đường Duy có thể nói những lời tuyệt tình như vậy.
Tưởng rằng sau bao nhiêu năm, cô cố gắng bù đắp lại những thiệt thòi cho cậu, thế nhưng tất cả dường như đều vô ích, như đổ sông đổ biển.
Thế nhưng vì sao cơ chứ…
Tại sao lại như vậy…
Từng hàng nước mắt vô thức rơi xuống: “Tại sao mọi thứ em làm khiến anh đều ghét bỏ là sao chứ?”
Tại sao em chỉ muốn xoá mờ đi những tổn thương, lại khó khăn đến vậy?
Trong lòng anh… có phải em đã vĩnh viễn biến mất rồi đúng không?
Bạc Nhan nhận ra rằng dù cho cô bé có níu kéo thế nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Đường Duy từ trước tới giờ không mảy may để mắt đến cố gắng của cô, cũng không mảy may đưa tay tới giúp cô
Đường Duy căn bản không nhớ đến Bạc Nhan, chỉ có một mình cô bạt mạng bù đắp
Vì vậy, đối với Đường Duy mà nói, đây chính là loại lợi dụng tình cảm, dựa vào đâu mà dám tự cho rằng cứ bỏ chút công sức là người khác có thể xoá hết hận thù, người ta sẽ phải đối với mình từ bi như Đức Mẹ chứ? Đường Duy cảm thấy tức giận vô cùng, tức giận dáng vẻ hèn mọn của Bạc Nhan hiện tại, tức giận vì bị cô ép phải đóng vai kẻ xấu.
Tất cả đều tóm lại vào hai chữ – không yêu. Chỉ đơn giản là không có tình cảm.
Là Bạc Nhan đem lòng đơn phương cậu, thế nên mới có thể dành nhiều tâm tư đến vậy. Nếu không Bạc Nhân cũng có thể nhẹ lòng nói với Đường Duy một lời tạm biệt, hay thậm chí hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, Đường Duy không nhớ tới cô, mà cô cũng có thể sống thật hạnh phúc.
Chỉ là hiện tại.
Đường Duy nắm chặt tay Bạc Nhan, không ngần ngại kéo cô ra ngoài cửa. Nhậm Cầu ở đàng sau cảm thấy không ổn liên đứng dậy lớn tiếng. Thế nhưng Đường Duy vẫn không để tâm tới, tiếp tục đẩy Bạc Nhan ra bên ngoài.
Trước khi cánh cửa khép lại, nhìn qua khe cửa vẫn thấy được đôi mắt lạnh lùng của cậu.
Đường Duy chỉ buông hai từ: “Biến đi.”