Chương 1376:
Anh ta dựa vào đâu có thể chạm vào cô?
Ánh mắt đó cũng có thể dịu dàng ra nước.
Lam Thất Thất run rẩy rút bàn tay từ trong lòng bàn tay Hồ Quân ra, lúc này Lam Thất Thất nói năng lộn xộn: “Đại ca Hồ, tôi…
tôi biết hôm nay kéo anh xuống nước là không tốt… nhưng ban đêm tôi.”
Hồ Quân cứ yên tĩnh chờ đợi như vậ anh ta khẽ mỉm cười chờ Lam Thất Thất nói tiếp.
Lam Thất Thất hít sâu một hơi, cuối cùng bồng nhiên cúi đầu với Hồ Quân: “Đại ân đại đức quá lớn không thể báo đáp, bữa ăn tối nay anh muốn ăn gì tôi mời. Anh muốn mặt trăng trên trời, Lam Thất Thất tôi cũng hái xuống cho anh”
Phụt…
Hồ Quân lập tức bật cười, hai hàm răng.
trắng khiến người khác cảm thấy như gió xuân ấm áp, anh ta nói: “Tại sao cô thú vị lại như vậy chứ?”
Lam Thất Thất run rẩy: “Cũng tới nước này rồi, cho dù có bị anh chế giễu, tôi cũng sẽ không lùi bước.”
Hồ Quân sờ căm nói: “Thích Từ Thánh Mân đến như thế sao?”
Lam Thất Thất gật đầu liên tục.
Thích, rất thích! Nghĩ tới Từ Thánh Mân sẽ nổi bong bóng! Vừa cay đẳng lại ngọt ngào.
Hồ Quân kéo dài âm điệu: “Vậy xem ra hôm nay tôi chỉ có thể làm người giúp đỡ tốt nhất thôi”
Lạc Du Du dùng tay che miệng, đi đến bên cạnh Hồ Quân, nhỏ giọng nói với anh ta: “Không chừng… còn có thể blood anti-kill ấy: Hồ Quân có hơi bất ngờ nhìn Lạc Du Du một chút, thiếu nữ tóc ngắn hoạt bát từ phía sau lưng đưa tới một nằm đấm, vài giây sau, dứt khoát quyết định dưng lên một ngón tay cái.
Ý là cố lên, anh ta có hy vọng.
Hồ Quân cười, thế là đẩy bả vai Lam Thất Thất: “Đã như vậy thì dẹp mấy cảm xúc lo lắng qua một bên trước đi. Lát nữa Từ Thánh Mân sẽ đến, chúng ta cũng không thể thua trậi Lam Thất Thất động viên mình: “Được.”
Đừng sợ, cho dù Từ Thánh Mân đưa theo.
những người phụ nữ khác cũng đừng sợ, không có gì đáng sợ. Đăng sau cô còn có Hồ Quân và Lạc Du Du giúp cô mà.
Vừa an ủi mình như thế xong, quay đầu thì đã nhìn thấy bóng hình cao gầy xuất hiện từ xa, tỉnh tế cao lớn, dễ thấy nhất trong đám người.
Dễ thấy đến nỗi Lam Thất Thất nhìn một chút là đã thấy anh ta.
Là Từ Thánh Mân.
Vẻ mặt anh ta bực bội đi theo phía sau Sakahara Kurosawa, hai người cứ đi đến giống như vị vua trẻ tuổi như vậy, mỗi con đường bước đi đều có người chào hỏi và nhường đường cho họ, mãi đến khi đi đến phía trong cùng, bước chân Từ Thánh Mân ngừng lại.
Đó là… Lam Thất Thất sao?
Anh ta nhíu mày, ánh mắt không tốt nhìn chăm chăm Hồ Quân bên cạnh Lam Thất Thất rất lâu, anh ta cười lạnh tiến lên chào.
hỏi: “Trùng hợp ghê, trưởng phòng Hồ quen biết nhà họ Lạc?”
Lạc Du Du đứng ra nói: “Tôi đưa thư mời cho anh ấy”
Hồ Quân không kiêu ngạo không tự ti: “Nói đến còn phải cảm ơn cô Lạc đã để mắt tới tôi”
Nhìn thái độ này, tuổi còn trẻ đã làm trưởng phòng, quả nhiên từng trải qua mưa gió.
Lam Thất Thất đứng ở một bên, lưng kéo căng thẳng tắp, cô rất hy vọng Từ Thánh Mân xông tới đây nhìn cô, nào có thể đoán được người đàn ông chỉ nhìn sơ qua một chút, ngay cả ánh mắt để lại cũng không liếc về phía này của cô một cái.
Lam Thất Thất thất bại rủ vai xuống.
Cô thật sự thất bại như vậy sao?
Lúc chìm trong sự hoài nghỉ, một cánh tay choàng qua vai.
Trái tim Lam Thất Thất co lại, cô ngẩng đầu nhìn thấy Hồ Quân có lòng tốt ôm cô, cho cô dựa vào, sau đó cười với cô: “Trong hội trường có điểm tâm ngọt tự phục vụ”
Động tác đó khiến Từ Thánh Mân lập tức ghen ghét, anh ta không biết vì sao trong lòng bốc cháy như lửa, từng tấc da gà nổi lên.
Hồ Quân anh ta là thứ gì, tại sao dám đụng vào bả vai để trần nửa bên của Lam Thất Thất?