Chương 861
“Ông…” Đường Thi hít thở khó khăn, chiếc điện thoại di động đã bị Mã Cường đập nát, cô còn định nói gì đó nhưng gã đàn ông trung tuổi đã xé toang lớp mặt na, ấn cô vào tường, mắt Đường Thi long lên sòng sọc, lập tức giờ chân đạp túi bụi để phản kháng lại.
Nhưng… tại sao? Tại sao tay chân cô tê yếu, hoàn toàn không có sức lực?
Trong rượu vừa nãy có thuốc ư? Chết tiệt! Chẳng lẽ ngay từ đầu Mã Cường đã biết sớm muộn gì cô cũng đến tim ông ta nên chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng?
Đường Thi định mở miệng kêu cứu nhưng đã bị Mã Cường ghì chặt, ông ta siết cố cô, nở nụ cười gian trá: “Phòng này cách âm, cô có gọi đến rát cổ bỏng họng cũng vô ích. Còn người bạn thân thiết của cô trong phòng VIP bên cạnh giờ này chắc cũng đã được giải quyết triệt để rồi.”
Khắc Lý Tự?Tiếng còi báo động trong đầu Đường Thi vang lên inh ôi, miệng cô bị các người khác nữa bịt chặt, cô giây giua nhưng không lại được với sức khỏe ghê gớm của Mã Cường.
Ông ta khom người xuống, cất giọng nói như một con rắn độc vờn quanh trái tim Đường Thi: “Cô tường rằng năm xưa ông đây mua tác phẩm của anh trai cô là vì đánh giá cao tài năng của anh ta sao? Lúc đó, ông đây chỉ muốn chịch cô thôi. Tôi biết là sớm muộn gì có cũng sẽ gặp phải chuyện như thế này, sẽ đến tim tôi, không việc gì phải vội, thả con săn sắt bắt con cá rô. Đường Thi a… cô không thoát khỏi bàn tay tôi được đậu.”
Tim Đường Thi đập dữ dội, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Chẳng lẽ từ khi đó… Mã Cường đã có thể dự đoản trước được sẽ có ngày hôm nay?
Không, không phải Mã Cường mà là kẻ đứng sau giật dây chị đạo Mã Cường đã nghĩ tới việc có thể sau này xã hội sẽ xảy ra biến động như thế ngay từ ngày xưa khi anh trai cô còn chưa gặp tai nạn.
Vậy thì dã tâm của người này phải khủng khiếp đến mức nào mới có thể lên kế hoạch cho một âm mưu đáng sợ trước nhiều năm như thế?
Đường Thi không nói được nên lời, cả người cô bị cứng lại.
Mã Cường đè lên và giữ chặt, lúc này có mới vỡ lẽ thì ra ông ta còn biết cả đòn cầm nã thủ.
“Không.”
Quần áo bị người ta lột tung đấy táo tợn, Đường Thi lợi dụng đế giày cao gót tấn công Mã Cường, nhưng đã bị ông ta vô hiệu hóa một cách nhẹ nhàng. Mắt cô đò lừ, cho dù sức cùng lực kiệt nhưng vẫn giằng co đến phút cuối cùng, các khớp chân khớp tay của cô bị người ta giữ chặt, muốn giơ tay lên cũng hoàn toàn không có góc độ nào chống cự lại được, Đường Thi thở hổn hển và nói: “Chủ tịch Mã, nhất định phải làm như thế này ư?”
“Đến lúc này rối vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh để đàm phán với tôi sao?”
Mã Cường túm tóc của Đường Thi và lôi đầu cô lên. Mái tóc bị giật mạnh làm cho da đầu đau nhói, Đường Thi cắn răng chịu đựng không nói một lời, thế nhưng chính dáng vẻ đó lại càng khiến khát khao muốn làm cho Đường Thi sống không bằng chết của Mã Cường thêm cháy bỏng.
Ông ta muốn cô nàng tự cao tự đại này phải cầu xin minh.
Tiếp đó, Mã Cường thẳng tay xé phăng lớp áo của
Đường Thi sang hai bên vai, hung hăng đến nỗi có thể xẻ nát người Đường Thi ra được, cô thét lên, nhưng thực chất âm thanh không vang. Cô gồng mình dùng chút sức lực cuối cùng định chạy ra ngoài, thế nhưng vừa chạm được chân xuống đất thì đầu gối đã mềm nhũn, ngã nhào cả người xuống.
Rồi Đường Thí bị Mã Cường kéo lê xềnh xệch về phía sau. Cô vùng vẫy nhưng không cách nào thoát ra được. Một đám người đứng đó nhìn bộ dạng của cô và cười khoái trá. Mặc Đường Thi đỏ lừ, những ngón tay siết chặt vào nhau, không… không thể đau hàng được, đầu hàng vào lúc này là hông hết mọi chuyện…
Những ngón tay bẩn thìu luồn xuống phía dưới cổ Đường Thi, cô chỉ run rẩy chứ không cầu xin, khi đôi mắt nhắm nghiền lại, một gương mặt hiện lên trong tâm trí cô.
Một gương mặt nở nụ cười ngạo nghễ dù cho đất trời có sụp đổ,
Bạc Dạ… cứu tôi với!