Chương 1384
Lời này vừa nói ra, quả nhiên Từ Thánh Mân ở đối diện im lặng một lát.
Một lát sau tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh ta truyền tới: “Ở đâu?”
Sakahara Kurosawa vừa nghe liền vui vẻ, báo lại địa chỉ cho anh ta: “Ôi, anh muốn tự đi qua sao, lần này không cần thể diện nữa à?”
Từ Thánh Mẫn cười nhạt: “Cút đi! Ông đây chưa bao giờ cần thể diện!”
Sau hai mươi phút, Lam Thất Thất trợn mắt há mồm mà nhìn Từ Thánh Mẫn xuất hiện bên cạnh máy gắp thú bông, vừa đúng lúc Hồ Quân gắp được một con thú bông, lấy ra khỏi máy, nhét vào trong tay Lam Thất Thất: “Con thứ năm rồi!”
Từ Thánh Mân nhíu mày, nhìn thoáng qua các loại đồ chơi bằng vải chất đầy trong lòng Lam Thất Thất, tâm trạng rõ ràng không vui: “Đang làm gì thế?”
Lam Thất Thất coi như không nghe thấy, sau khi phục hồi tinh thần liền ôm gấu bông khen Hồ Quân: “Anh thật lợi hại! Trời ạ, tôi cảm thấy anh có thể gắp sạch đảm thú bông trong máy!”
Từ Thánh Mân nhíu chặt mày.
Lam Thất Thất cũng chỉ lộ ra một chút khiếp sợ, sau đó cô liền không thèm để ý tới Từ Thánh Mân đột nhiên xuất hiện, cùng với Hồ Quân chơi gắp thú bông, bầu không khí cứng ngắc khiến Lạc Du Du và Sakahara Kurosawa không dám tiến lên.
“Người này…” Sakahara Kurosawa hít vào một ngụm khí lạnh: “Người bạn tốt này của cô có lá gan lớn thật đấy, công khai ngó lơ Từ Thánh Mẫn.”
Cậu chủ lớn nhà họ Từ đã bao giờ bị người ta ngó lơ như vậy? Cũng chỉ có Lam Thất Thất dám làm như vậy!
Hồ Quận đã nhận ra sự chống đối của Lam Thất Thất, nên cũng không chào hỏi ông chủ công ty mình, cho đến khi Lạc Du Du thận trọng gọi một tiếng: “Thất Thất ?”
Lam Thất Thất quay đầu: “Hả, tôi đây.”
Lạc Du Du chỉ Từ Thánh Mẫn ở bên cạnh như ngọn núi lửa sắp bùng nổ: “Anh ta… Từ Thánh Mẫn tới, cậu, cậu không phát hiện à?”
Rốt cuộc biểu cảm trên mặt Lam Thất Thất có chút thay đổi. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Một lúc sau, cô ôm chặt đảm thú bông trong lòng mình, thấp giọng nói: “Nhìn thấy, thì làm sao chứ, dù sao anh ta chắc chắn tới tìm Sakahara Kurosawa chơi cùng, cho nên tớ chỉ làm chuyện của tớ thôi.”
Từ Thánh Mẫn cười lạnh: “Cô có chuyện gì mà bận như vậy? Cùng Hồ Quân chơi gắp thú bông sao?”
Sắc mặt Lam Thất Thất hơi tái đi: “Gắp thú bông thì sao chứ…”
“Mất mặt”
“Anh câm miệng!” Không biết sao Lam Thất Thất lại tức giận, cô ôm chặt thú bông không chịu buông tay, nhìn thẳng vào Từ Thánh Mân: “Tôi mất mặt hay không liên quan gì tới anh, nếu tới tìm tôi thì ít dùng giọng điệu kỳ cục đẩy nói chuyện với tôi đi, Từ Thánh Mẫn tôi không nợ anh gì cả!”
“Cô quản tôi có quản cô hay không!” Từ Thánh Mẫn làm sao cũng không ngờ lời nói gây sự kiểu này sẽ thốt ra từ miệng mình: “Cô và Hồ Quân chơi chung có cảm giác ưu việt lắm sao! Anh ta là cái thá gì mà xứng hẹn cô đi chơi cuối tuần chứ, Lam Thất Thất, đầu óc cô bị hỏng rồi à!”
Nghe vậy.
Lam Thất Thất đỏ cả vành mắt: “Lời anh nói là của con người sao!”
“Tôi không phải người?” Từ Thánh Mân đưa ngón tay chỉ mình: “Trong tại cô tôi không nói tiếng người, chuyện Hồ Quân làm là chuyện con người làm sao? Vì sao anh ta lại thân thiết với cô như vậy, cô không có đầu óc mà tự nghĩ sao.
Sắc mặt Hồ Quân khó coi, giống như bị người ta vạch trân, vừa định thanh minh, lại nghe Lam Thất Thất
nói: “Tôi-biết”
“Tôi đương nhiên biết!” Cô cố gắng kiêm chế nước mắt sắp trào, run rẩy nói: ‘Không phải là lợi dụng sao! Từ-Thánh Mân anh có thể lợi dụng tôi, Hồ Quân không được à?””