Chương 589
“Bạc Dạ anh điên rồi sao?” Diệp Kinh Đường hét lên một tiếng, muốn tiến tới túm lấy Bạc Dạ: “Nếu như bản thân anh cũng xảy ra chuyện thì phải làm sao? Có lẽ Đường Duy vẫn còn đang an toàn…”
“Tôi không thể đặt đứa nhỏ vào trong bất kỳ nơi nào có tai họa được!”
Bạc Dạ đỏ mắt quay đầu lại: “Tôi không thể phụ lòng mẹ con bọn họ một lần nữa được, tôi bắt buộc phải đi cứu nó, Diệp Kinh Đường anh có hiểu cảm giác này không… Đây là con trai ruột của tôi, tôi không phải đang cố tình muốn làm ai đó cảm động
Diệp Kinh Đường ngơ ngẩn nhìn Bạc Dạ một hồi lâu, đột nhiên nghiến răng: “Được, tôi đi vào đó cùng với anh.”
“Hai người các anh…” Lam Minh ở đằng sau, chạy theo hai người bọn họ qua đó: “Muốn làm gì? Kích động xông vào bên trong như vậy thì có thể có kết quả gì sao?”
Nhưng mà những lời nói này không thể ngăn cản được Bạc Dạ, hiện giờ trong lòng của anh vô cùng sốt ruột, nhìn thấy có người được cứu ra là anh liền xông qua đó nhìn xem có phải là Đường Duy của anh không thế mà lại không phải, trong đám người mới được cứu ra ngoài cũng không có Đường Duy.
Ngay thời khắc đó, Bạc Dạ nhìn mặt đất đổ nát xung quanh mình, cảm thấy trời đất quay cuồng, tất cả ánh nhìn đều đang điên cuồng chấn động.
Lại tiếp tục có người được cứu ra ngoài, nhưng thể mà lại không có, không có Đường Duy.
Ngay lúc này Bạc Dạ cảm thấy một nỗi tuyệt vọng vô cùng.
Cho dù anh đang nắm trong tay quyền lực, cho dù thủ đoạn của anh có tài giỏi đến thế nào thì đứng trước tai nạn cũng chỉ là một con kiến bình thường.
Bạc Dạ nằm chặt nắm đấm, không tiếp tục chờ đợi thêm nữa, Diệp Kinh Đường lấy từ chiếc xe bên cạnh hai bộ quần áo bảo hộ sau đó gọi tên của anh.
“Bạc Dạ!” Diệp Kinh Đường vứt bộ quần áo bảo hộ ở trong tay cho anh, lớn tiếng nói: “ Đi!”
“Đợi một chút mang theo cả bộ đàm nữa, tôi phái thêm người đi cùng các anh!” Lam Minh biết rằng không thể ngăn Bạc Dạ lại.
Lúc này không có ai có thể ngăn cản được anh, anh ta mang tất cả đồ vật trên người mình đưa cho Bạc Dạ, giúp anh ta hoàn thành bảo hộ toàn thân: “Đừng để xảy ra chuyện gì, Bạc Dạ, hàng ngàn hàng vạn lần không được để bản thân anh xảy ra chuyện gì…”
Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào mặt của Lam Minh một hồi lâu, cuối cùng mới quay người đi, Diệp Kinh
Đường ở bên cạnh cũng đã đeo xong tất cả trang bị, nói: “Đi!”
Hai bóng người trực tiếp lao thẳng vào đống đổ nát vẫn còn đang bốc cháy mà không hề quay đầu lại! Lam Minh nắm chặt bộ đàm trong tay, bắt đầu liên lạc với bọn họ: “Lúc đi vào nhớ phải cẩn thận, nhất cử nhất động phải nghe theo lời cấp dưới của tôi sắp xếp, nhất định không được tỏ vẻ anh hùng cá nhân! Nhớ rằng tất cả phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết!”
“Đã rõ.”
Bạc Dạ bình tĩnh trả lời, đột nhiên vốn dĩ vẫn được niêm phong an toàn ở xung quanh anh bị muội than đốt cháy rồi bắt đầu phát nổ. Cánh cổng sắt nặng nề vì sức ép làm cho nó trực tiếp bị biến dạng, sau đó nó phồng ra và vỡ tung, Bạc Dạ kéo tay Diệp Kinh Đường: “Cẩn thận ! ”
“Các anh đã từng tìm ở đây chưa?”
Bạc Dạ dùng tay ra hiệu để hỏi một người ở bên cạnh, anh đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên những thứ liên quan đến việc dùng tay để ra lệnh của đội cứu hỏa thì anh vẫn có để thực hiện hoàn chỉnh, người của đội bên kia lắc đầu Bạc Dạ lại tiếp tục làm động tác tay để ra hiệu, đi vào bên trong!
Trong tay Diệp Kinh Đường mang theo một cái máy ép sức nước dập tắt ngọn lửa, ngọn lửa nóng bỏng xuyên qua lớp áo bảo hộ làm cho Bạc Dạ cảm thấy nóng rực, một lúc sau mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân, anh thở mạnh hỏi: “Bên trong có một hành lang nhỏ, chỗ đó ban đầu là cái gì?”
“Để tôi bảo người của tôi ở bên ngoài định vị.”
Giọng nói của Lam Minh truyền ra từ trong tai nghe: “Có vẻ như bên này vốn dĩ là một nhà hàng nhỏ, chỗ các anh đi vào là bếp sau của nhà hàng.”
Bếp sau?
Bạc Dạ cảm thấy dường như trong đầu có một suy nghĩ gì đó phút chốc xoẹt qua, nhưng anh lại không kịp nằm bắt nó chỉ là trong một góc tối nào đó có một sự thúc giục khiến cho anh đi về phía đó tìm kiếm…
Đường Duy, nếu con vẫn còn ý thức, xin con hãy nói cho ba biết con đang ở đâu, hãy cho ba cơ hội để cứu con…
Trong cuộc đời của hai mẹ con con, ba đã đến trễ rất nhiều lần.. sao ba có thể tiếp tục bắt hai mẹ con phải đối mặt với nguy hiểm chứ?
Bạc Dạ còn không nghĩ ngợi bất cứ điều gì, trực tiếp xông thẳng vào bên trong, ngay thời khắc này anh chỉ có thể tin vào trực giác và giác quan thứ sáu của mình, Đường Duy, hãy nói cho ba biết con đang ở đâu… nói cho ba biết con đang ở đâu có được không?
Bạc Dạ giống như một con ruồi không có đầu, lần đầu tiên anh cảm thấy có một sự bất lực khi đứng trước tai nạn khủng khiếp này, những người bên cạnh anh đang giúp anh mở ra lối vào, mọi người cùng nhau đẩy cửa của bếp sau ra, Diệp Kinh Đường dùng một chân đạp vỡ cái khung bằng thép đã bị nung cháy đến mức mềm ra của bếp sau, một vài nguyên liệu nấu ăn sớm đã bị hun thành một đống tro tàn, một đám người chia nhau đi tìm nhưng căn bản không hề tìm thấy bất kỳ ai.
Bạc Dạ đứng ở trung tâm của nhà bếp, tay cũng đã mềm nhũn ra.
Một người đang đứng ở chỗ không xa ra hiệu bằng tay, tỏ vẻ dường như ở đây không có ai, muốn nhanh chóng kết thúc để đi đến địa điểm tiếp theo, đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.
Trái tim của Bạc Dạ run lên cầm cập, anh luôn có một cảm giác, cảm giác Đường Duy đang ở chính nơi này. “Bạc Dạ, cấp dưới của tôi báo cáo bên các anh không có ai.”
Lam Minh đang ở bên ngoài truyền đạt mệnh lệnh: “Mau đi đến nơi tiếp theo đi, sao anh còn chưa chịu đi thế?”
Không… tại sao cảm giác này lại mãnh liệt đến vậy… cảm giác Đường Duy đang ở đây sao lại mãnh liệt đến vậy?
Đầu óc của Bạc Dạ chìm trong sự đấu tranh suy nghĩ điên cuồng, anh có nên tin vào giác quan thứ sáu của mình không? Có nên đánh cược một lần không?
Nếu như cược sai rồi vậy thì anh sẽ bỏ lỡ thời gian đi cứu Đường Duy, nhưng nếu như Đường Duy thật sự đang ở đây thì sao?
Vậy thì anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mình đi lướt ngang qua hy vọng mà thôi! Mỗi một lựa chọn của Bạc Dạ đều liên quan đến tính mạng của Đường Duy!
Diệp Kinh Đường đẩy anh một cái, ý muốn nói Bạc
Dạ nhanh chóng đi theo đội vì nhìn mọi người đều đang có vẻ định đi khỏi đây để đến địa điểm tiếp theo tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng Bạc Dạ lại đứng yên bất động ở đó.
Diệp Kinh Đường túm lấy anh ta đi về phía trước, liều mạng ra hiệu: Người anh em, đủ rồi, mọi người đã tìm một lượt rồi, Đường Duy không có ở đây.
Bạc Dạ đang ngẩn người thì bị Diệp Kinh Đường kéo thẳng ra ngoài, vừa đúng lúc này cái giá bên cạnh đổ ập xuống, nếu như không phải Bạc Dạ tránh kịp thì có lẽ đã trực tiếp bị đè trúng, đến lúc đó đến cả mạng của mình cũng không thể giữ nổi.
Diệp Kinh Đường hận không thể cho Bạc Dạ một cái bạt tai, rốt cuộc anh đang làm cái gì? Lại đi thất thần vào lúc này sao?
Mọi người đều đang bị khói lửa hun nóng đến mức trên mặt đều là mồ hôi, ngay cả khi đã cách lớp áo bảo hộ mà cũng có thể cảm nhận được cảm giác nhoi nhói bức người, đã nóng đến mức độ thể này rồi.
Tất cả mọi thứ ở xung quanh phát ra tiếng kêu bấp bênh thảm thiết nguy hiểm, báo hiệu nó sắp bị sụp đổ, Diệp Kinh Đường vội túm lấy Bạc Dạ đi ra bên ngoài, nhưng vừa đúng lúc này…
Coong coong coong, coong… coong… coong.. coong coong coong.
Âm thanh này thực sự quá nhỏ làm cho dễ bị át đi bởi tiếng lửa đang cháy, Bạc Dạ đột nhiên dừng bước, lại nghe thấy âm thanh này một lần nữa.
Coong coong coong, coong… coong… coong…, coong coong coong
Không… không phải anh nghe nhầm.
Tiết tấu này…! Đồng tử của Bạc Dạ bất chợt nhíu chặt, sau đó xoay người chạy về phía phòng bếp! “Bạc Dạ!” Cách một lớp quần áo bảo hộ, Diệp Kinh Đường gầm lên một tiếng: “Anh điên rồi sao!”
Không… không! Anh không điên!
Vẫn còn người sống! Bếp sau vẫn còn người sống sót!
Hai mắt Bạc Dạ đỏ ngầu, trong đầu đã không còn suy nghĩ gì nữa, sự nhảy cảm của anh không sai, chính tiết tấu vừa rồi đã chứng minh tất cả!
Coong coong coong, coong… coong… coong, coong coong coong
Ba ngắn, ba dài, ba ngắn!
Đây là tín hiệu SoS quốc tế! Ba ngắn, ba dài, ba ngắn!
Là có người đang cầu cứu bọn họ!