Mục lục
Con thiên tài và bố tổng tài – Đường Thi – Đường Duy – Truyện Full tác giả: Tiểu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1661

 

“Nếu nói tôi chưa từng làm tốn thương người khác thì sẽ có thế bảo vệ bản thân mình không bị tổn thương thì…”

 

Số người ở thế hệ này còn có thế biết chuyện của Tô Kỳ khi xưa không nhiều, người trẻ tuổi cũng đã thay đổi thành một tốp khác.

 

Trừ một số người gia cảnh tốt, có thể tiếp xúc với bí mật của xã hộ thượng lưu ra, người bình thường căn bản đều không biết trước kia Tô Nhan và Đường Duy đã trải qua những chuyện gì. Những điều được nghe nói qua loa cũng chỉ là một vài lời đồn đã được thêm mắm dặm muối thôi.

 

Tô Nhan bất động nhìn thẳng vào Tô Kỳ, giống như đang kể lại một chuyện không hề liên quan đến mình vậy. Nhưng lời cô nói ra lại là máu me đầm đìa: “… Thì tại sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Tôi có từng làm tốn thương người khác hay chưa, mà đây cũng không phải lí do để người khác khua tay múa chân. Có những lúc, những lời nhận xét của bọn họ về tôi không cần phải lấy cơ sở từ việc “tôi từng làm bọn họ tổn thương”,mà chỉ là xuất phát từ nội tâm mà thôi”

 

Chỉ là đã có ác ý mà thôi.

 

Vì sao giữa người với người lại cứ phải tương thân tương ái chứ?

 

“Có những người sinh ra đã có ác ý, đây không phải là chuyện bình thường sao? Vậy thì nếu tôi đã không trông chờ bọn họ yêu thương tôi, cho nên bọn họ khua tay múa chân với tôi thì có gì đáng bất ngờ chứ?”

 

Tô Nhan nghiêng đầu. Cô không hề cảm thấy nhận thức này của mình có vấn đề gì: “Thực ra cho dù tôi chẳng làm gì cả thì dưới sự thúc đẩy của ác ý bắt nguồn từ tính chủ quan của bọn họ, những chuyện nên xảy ra đó vẫn sẽ xảy ra. Thế thì tại sao tôi phải lên tiếng chứ? Lên tiếng rồi họ có để tôi sống tốt hơn chút không?”

 

Nếu lên tiếng là có thể sống tốt thì cô sớm đã điên cuồng mà gào khàn cả giọng rồi.

 

Nhưng bạn nhìn mà xem, thói đời này đâu có buông tha cho cô.

 

Tô Nhan nói xong câu này, Tô Kỳ và Đường Duy liền rơi vào trâm mặc rất lâu. Trong đáy mắt Đường Duy như có sắc đỏ tươi lóe lên, mơ hồ như có cảm xúc gì đó trào dâng, sau đó thoáng chốc đã bị cậu mạnh mẽ đè nén xuống.

 

Thì ra Tô Nhan vẫn luôn đối xử với thế giới như vậy sao?

 

Vì cô ấy không hề có bất cứ trông chờ gì với thế giới này, cho nên thậm chí trong mắt cô ấy, ngay cả tổn thương cũng đã trở thành một chuyện hợp tình hợp lý.

 

Có thể quen với tổn thương là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào chứ?

 

Đường Duy lắc lắc đầu. Cậu có thể làm tổn thương Tô Nhan, có thể tùy ý mượn cái cớ là người bị hại, nhưng người ngoài thì sao? Tô Nhan có từng làm tổn thương mảy may đến người ngoài hay chưa? Đột nhiên cậu nắm lấy cánh tay đang buông thống bên người của Tô Nhan, ngón tay mềm mại lành lạnh bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, lực mạnh đến nỗi ngay cả Tô Nhan cũng kinh ngạc.

 

Người đứng xem xung quanh cũng đều trợn to mắt lên theo.

 

“Thế này là… công khai đấy à?”

 

“Cậu chủ nhà họ Bạc nghĩ quẩn cái gì thế? Người phụ nữ đó từng ngồi tù đấy!”

 

“Mất mặt, chắc là ba mẹ cậu ta là Bạc Dạ với Đường Thi cũng sẽ không để người phụ nữ này vào cửa đâu”

 

“Chậc chậc, cậu chủ lớn nhà giàu chỉ muốn nếm thử chút mới mẻ thôi. Không chừng người ta đã nhìn những người đẹp khác đến quen mắt rồi, thích khiêu chiến chút kích thích, trong mắt cậu ta, từng ngồi tù là một chuyện rất hiếm lạ thì sao?”

 

“Tôi nghe nói trước kia con trai nhà họ Tô còn mất rồi đúng không vậy?

 

“Aiyo đừng nói nữa. Không chừng nhà họ Tô chính là cả nhà tai họa đấy! Tô Kỳ cũng không dễ dàng gì, lớn tuổi rồi, con cái một trai một gái mà chẳng đứa nào ra gì. Con gái thì anh nhìn xem, mặt dày thế kia, ngồi tù mà mắt cũng không chớp, có khi ngay cả suy nghĩ hối hận cũng không có đâu”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK