Chương 409
“Tùng Sam mất tích rồi, Tùng Hi lên làm chủ, tính mạng của Tùng Tranh vô cùng nguy hiểm.
Diệp Kinh Đường đan chéo hai tay lại với nhau: “Người của Tùng Lâm đã báo cáo lại với tôi, nhà chúng tôi có mấy tên năm vùng ở Tùng Lâm.”
Mẹ kiếp, chuyện này mà anh ta cũng tùy tiện nói ra như vậy sao?
Bạc Dạ híp mắt lại, anh đã biết tin Tùng Lâm xảy ra chuyện từ phía Đường Duy, không ngờ tình hình lại cấp bách như thế này, ngay cả Diệp Kinh Đường cũng tim đến cửa để nhờ giúp đỡ. “Tôi muốn biết tung tích của Tùng Sam.” Diệp Kinh Đường buông tay: “Thế nhưng không tra ra được.
Tùng Lâm đã loạn rồi, có thể gây ra sự hoang mang cho nhiều người hơn.”
Nếu như người đứng đầu của một tổ chức dưới lòng đất phân tán đi khắp nơi, vậy thì nó sẽ không dễ khống chế như trước được nữa, nếu như bọn họ tự minh lập nên một tổ chức mới thì không có cách nào để quản lý nữa. Đến lúc đó bọn họ sẽ giết người như cỏ rác, làm cho người dân hoang mang, xã hội náo loan
Ánh mắt Bạc Dạ lạnh như băng “Tùng Lâm loạn rồi thì đi tìm ba anh để trấn áp, tìm tôi làm gi?”
“Bởi vì.”
Diệp Kinh Đường hơi cong môi lên nhìn vào mất Bạc Dạ: “Thuộc hạ ở Tùng Lâm đã báo cáo cho tôi, hôm đó bọn họ truy sát Đường Thi, anh cũng là người có liên quan trong đó.”
Con ngươi của Bạc Dạ hơi co lại, không phủ nhận.
“Vậy nên anh xác định… Muốn diệt cả Tùng Lâm?” Diệp Kinh Đường nói không nhanh không chậm: “Dựa vào tính cách của anh, nhất định phải trả thù, cũng phải xử lý những chuyện bên Tùng Hi. Tôi đến tìm anh xem anh có cách nào không
Xem ra tin tức của Diệp Kinh Đường cũng rất nhanh.
Bạc Dạ ngẩng đầu lên, giọng điệu xa lạ như một vị vua có quyền lực: “Muốn hợp tác với tôi? Muốn Tùng Lâm lại quay trở về tay Tùng Tranh một lần nữa.” “Không sai.” Diệp Kinh Đường nhìn Bạc Dạ: “Tùng
Tranh không thể chết, một khi ông ấy chết sẽ có đổ máu.”
Thế nhưng trước mắt, Tùng Tranh rốt cuộc đang bị giấu ở đâu?
Bạc Dạ nhìn Diệp Kinh Đường, bông nhiên lại nhếch miệng lên cười.
Diệp Kinh Đường nhìn thấy anh cười như vậy thì cảm thấy lạnh run: “Này. Nụ cười đây của anh làm tôi nổi da gà toàn thân…”
Bạc Dạ cười nói: “Tôi biết ông ta ở đâu.”
Diệp Kinh Đường đập lên bàn uống nước, nâng cao giọng lên: “Mẹ kiếp, anh tra được như nào vậy?” Bạc Dạ chỉ lạnh lùng nói một câu, nhưng Diệp
Kinh Đường cảm thấy giọng anh còn có chút khoe khoang: “Con trai tôi tra được.”
Con trai anh con trai anh, trên đời này con trai anh chính là giỏi nhất!
Diệp Kinh Đường nghiến răng, trợn mắt lên: “Hừ, sau này tôi cũng sinh một đứa.”
“Không có ai sinh với anh.” Bạc Dạ lên tiếng chế nhạo: “Khương Thích và Hàn Nhượng vẫn còn đang hạnh phúc lắm.” Diệp Kinh Đường muốn hất cốc cà phê bên cạnh lên mặt của Bạc Dạ, cái miệng chó đúng là không nói được điều gì tốt.
Bạc Dạ lấy tài liệu ra đưa cho Diệp Kinh Đường, sau đó nói: “Chúng tôi định tối mai qua đó.”
Diệp Kinh Đường ôm hai tay trước ngực: “Lúc đó mấy người nhất định phải đưa tôi theo. Có tôi ở đó, các người mới có thể ra vào tự do. Không có tôi, cho dù các người có cánh thì cũng không bay vào được.”
Bạc Dạ lạnh lùng nhìn anh ta, dường như rất xem thường: “Tại sao vậy?”
Diệp Kinh Đường mở một nụ cười kinh ngạc: “Bệnh viện quân y này lúc đầu… Là do nhà tôi mở giúp, người trong đó quản lý rất nghiêm việc ra vào, không có tôi, mấy người không vào được đâu.”