Chương 1007: Chết rồi thì tốt, anh ta chết thì quá tốt!
Ngay cả chút lương tâm và máu mủ được sinh ra làm người cũng gần như bị vắt Hàn Nhượng cũng chĩa súng vào cổ Vinh Nam, tình hình dưới boong tàu và bị bọn họ khống chế hoàn toàn, chính vì sự phản công của Hàn Nhượng nên mọi người mới thấy có khả năng sống sót.
Nhưng lúc này, Vinh Nam nở nụ cười, như điên: “Các người vẫn thua rồi… thua rồi!”
Đường Thi rùng mình liên tục, tiếng cười của Vinh Nam văng vẳng bên tai, đâm thủng màng nhĩ cô như kim châm.
“Đường Thi, cô có biết không? Bạc Dạ đã tra ra được ba mẹ cô ở đâu từ lâu rồi, nhưng vì sợ đánh rắn động cỏ nên vẫn chưa nói cho cô biết. Kết quả là làm cho cô không được gặp ba mẹ lần cuối..”
Vinh Nam đột nhiên thay đổi vẻ mặt, vươn tay chỉ thẳng vào Đường Thì: “Tôi thích nhìn hai người hành hạ lẫn nhau, ha ha ha ha, hai người yêu nhau lại vì đủ loại hiểu lầm và lý do khác nhau nên giết nhau. Còn điều gì đáng để người ta thấy thú vị hơn như thế?
Nhìn thấy các người như vậy, tôi như nhìn thấy tôi cùng Vinh Bắc khi đó, các người…
các người đều giống nhau cả thôi!”
Ánh mắt Đường Thì tối sầm lại, cả người dường như vừa trải qua một trận sấm sét, tất cả ý thức đều bị đánh vỡ.
“Về phần tại sao… muốn trở thành ba mẹ nuôi của cô? Bởi vì… “
Vinh Nam mỉm cười, hai mắt đỏ bừng: “Đó là là ba mẹ ruột của tôi và Vinh Bắc… “
Mọi người trên boong đều choáng váng!
Ba mẹ nuôi của Đường Thi là ba mẹ ruột của Vinh Nam Vinh Bắc? Có nghĩa là… bọn họ là họ hàng thân thiết của tổng thống đất nước này sao?
Nhưng tại sao… tại sao…
“Tại sao anh lại giết bọn họ…
Đường Thi gần như chưa hoàn hồn, cô đối mặt với lời thú nhận cuồng loạn cuối cùng của Vinh Nam, đã sớm bất lực thừa.
nhận: “Đó cũng là ba mẹ tôi đã nuôi dưỡng tôi bấy lâu nay… “
“Tôi ban đầu nghĩ rằng biến họ thành kẻ điên là đủ”
Vinh Nam độc ác cười giễu cợt: “Sẽ không phát sinh chuyện khác. Nhưng không ngờ Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường… lại thực sự tìm thấy bọn họ! Vì vậy, để không lộ thân phận của chính mình, tôi đã… giải quyết bọn họ rồi”
Đã giải quyết.
Trái tim của một người cứng rằn đến mức nào để có thể nói ra ba chữ “đã giải quyết” với ba mẹ ruột của mình?
“Anh có còn là con người không… “
Đường Thi đứng đó, tâm hồn đều run rẩy.
Cô hét to lên: “Vinh Nam, anh còn là con người không! Làm người thì phải có lòng biết ơn, đừng nói đến việc bọn họ nuôi anh và tôi nên người như bây giờ! Anh lại muốn giết bọn họ! Anh sợ tin tức bị tiết lộ, anh vội vàng chạy tới chỗ tôi… tại sao anh… anh dựa vào đâu… “
Dựa vào đâu mà sau khi giết nhiều người như vậy, vẫn còn dám mở miệng đường đường chính chính nói một câu: “Để không làm lộ thân phận của mình”?
Giết người chính là giết người! Không cần lý do Bất kể một người đánh mất lương tâm ở đến đâu chăng nữa, anh ta cũng không có quyền bị tước đoạt mạng sống của người khác! Trừ khi…
Trừ khi…
Mọi sự tỉnh táo của Đường Thi đều lung lay sắp đổ, cô tuyệt vọng tiến lên từng bước, Diệp Kinh Đường chụp cô lại, phát hiện cô đang run rẩy kịch liệt.
Trừ khi…
Đường Thi dường như nghe thấy giọng nói của Bạc Dạ.
“Thật sự là dám chết như vậy, để cho tôi xem cô có dám chết không!”
“Đường Thi, kiếp này cô sẽ không thể chuộc hết tội được!”
“Đã năm năm không gặp, sao cô vẫn rẻ mạt như vậy!”
Nhưng ngay sau đó những tiếng nói đã thay đổi và biến thành một con người khác của Bạc Dạ.
“Đường Thị, làm lại từ đầu được không?”
“Đường Thi, Bạc Dạ tôi, cho dù mẹ nó không phải là cái gì trong mắt em, trái tim của tôi bằng thịt, tôi cũng biết đau lòng!”
“Là tôi, tôi đã trách nhầm Đường Thị, hại em phải ngồi tù. Nếu có thể, tôi sẵn sàng để Đường Thi thu thập chứng cứ và cầm vũ khí pháp luật… đến đối mặt với tôi”
“Tất cả mọi thứ tôi đều chịu trách nhiệm, đây là những gì tôi đáng phải chịu.
“Tôi chỉ cầu xin em… đừng đuổi tôi đi”
Người đàn ông đó, trong một lần lái xe như gió bão, đã xúc động và khóc ngay trước mặt Đường Thi.
Anh nói, tôi đoán được sẽ bị em chán ghét và đoán được em thấy ác cảm, nhưng mà tôi rất yêu em.
Anh biết mình đang gánh quá nhiều tội lỗi, cũng biết mình không thể nói rõ ràng với Đường Thi trong cuộc đời này, nhưng dù vậy, anh vẫn muốn dùng hết những gì có thể làm, đi trước một bước… để lấp đầy khoảng trống trong trái tim của Đường Thị.
Anh… đã phụ lòng cô quá nhiều…
Nếu thời gian của đời này không đủ trả nợ, cái mạng này thì sao?
Đường Thi kêu rên một tiếng, cô nắm lấy áo trên ngực mình, nuốt ngược máu và nước mắt vào trong, không để lộ ra ngoài một chút mỏng manh yếu ớt nào của mình.
Nhưng mà… nhưng mà phải làm sao, đối mặt với kẻ giết người vô số này, cô phải làm sao để thời gian quay trở lại, để Bạc Dạ, để Lam Minh, để Ôn Minh Châu, để cho mọi người trên chiếc trực thăng kia, đừng bị rớt xuống…
Thảm kịch… bức màn đẫm máu đã sớm được mở ra.
“Cô cho rằng Bạc Dạ thật sự nở mày nở mặt như vậy sao?”
Vinh Nam cười ha hả, như muốn đánh tan toàn bộ ý thức của Đường Thi, anh ta nhìn Đường Thi vì Bạc Dạ mà đau lòng, thật giống như là… nhìn thấy chính mình trước kia vậy.
Những gì Đường Thi có thể làm, anh ta cũng không thể làm, cũng không dám làm.
Anh ta yêu Vinh Bắc cũng không liên quan gì đến thế giới này, cuối cùng chỉ là công dã tràng, cùng nhau tranh giành cao thấp, lại bị đánh bại bởi tình yêu.
“Bạc Dạ ở trước mắt Đường Thi cô, chỉ là một tên hề nhảy nhót trong vở kịch! Anh ta đã dành cả cuộc đời mình để trả giá cho tất cả những gì đã làm với cô. Anh ta kiếp này đã bị nhốt trong nhà giam của cô rồi! Đường Thi, đừng nói Bạc Dạ độc ác, hai người các người đều độc ác như nhau!”
Trái tim của Đường Thi như bị một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua, cô lắc đầu: “Tôi không có… “
Không có… Thực ra, cô có thể cảm nhận được nhiều chỉ tiết nhỏ ở Bạc Dạ. Giữa bọn họ chỉ còn thiếu một sự kết nối chính xác, hoặc có thể nói bọn họ đều là những kẻ cao ngạo, tự phụ quá lâu, sẽ không thể cúi đầu thoái lui.
Vì vậy… hết lần này đến lần khác, giữa cô và Bạc Dạ sẽ luôn xảy ra những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh để giữ thể diện cho chính mình.
Nhưng mà Ngay cả như vậy.
Đường Thì từ từ ngồi xổm xuống dựa vào tường, cuộn tròn thu mình lại trong tuyệt vọng.
Dù vậy, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc muốn Bạc Dạ chết… Đã bao nhiêu ngày đêm hận anh thấu xương, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được tình cảnh hiện tại.
Đời này cô đã lên kế hoạch đổ máu cùng.
Bạc Dạ, nhưng nếu Bạc Dạ chết, người cùng cô giằng co thế lực tương đương với cô đã chết thì những ngày sau của cô… sẽ ra sao đây?
“Đường Thi! Bạc Dạ chết thật thì quá tốt rồi! Tôi thật chúc mừng cô. Nếu không có tôi, cô vẫn bị Bạc Dạ giam cầm, chính tôi đã giải cứu cho cô! Chúc mừng cái chết của kẻ thù lâu năm của cô, chúc mừng cô đời này đã được giải thoát, cũng chúc mừng vì cuối cùng cô cũng nhìn ra được tất cả sự thật sau bức màn sương! Lúc trước không phải Bạc Dạ vì An Mật mà hại cô sao? An Mật cũng là người của tôi, Bạc Dạ thật đáng thương, hóa ra anh ta khác từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người khác! Ha ha ha ha ha ha, Bạc Dạ chết thì tốt lắm! Chết tốt lắm!”