Chương 1411: Cậu ta cũng sắp không nhịn được nữa
Tô Nghiêu nghe vậy, phản ứng bản năng đầu tiên là không cho, nhưng trước khi cậu ta nói ra miệng hai chữ “đừng mà”, lý trí của cậu †a lập tức cản lại.
Không cho… cậu ta có tư cách gì mà đòi không cho?
Trong lòng Tô Nghiêu mỉm cười tự giễu, mặt cậu ta lộ vẻ sốt ruột giới hạn trong phạm vi của hai chữ “em trai”: “Khi nào thì… hai người đi Trì Liệt gật đầu: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là chờ chút thì đi luôn?”
Nhanh như thế ư?
Tô Nghiêu còn không kịp cản: “Chị của tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt…”
“Không sao cả, ba của tôi dễ nói chuyện lắm” Trì Liệt nháy mắt với Tô Nghiêu: “Cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Cậu ta không thèm!
Tô Nghiêu chỉ có thể tức giận tại đây: “Tôi lười đi”
Trì Liệt vừa cười tủm tỉm nói xong vừa quan sát vẻ mặt của Tô Nghiêu, đúng như dự đoán, anh ta trông thấy lông mày Tô Nghiêu co giật. Vẫn còn là một đứa con nít, không khống chế được vẻ mặt mình, mãi mãi không thể giấu được tâm tư thật lòng.
Nhưng mà thần kinh của người nào đó cũng rất thô… Trì Liệt liếc mắt nhìn Tô Nhan, âm thầm bật cười trong lòng. Rốt cuộc là thần kinh thô hay là vì ở cùng với Tô Nghiêu quá lâu, quá yên bụng?
Tô Nhan… Không chỉ có một mình Đường.
Duy như hổ rình mồi với em Ánh mắt sâu xa của Trì Liệt khiến sau lưng Tô Nghiêu lạnh toát, vì giấu vẻ mặt xấu hổ, cậu ta hùng hổ đi làm bữa sáng cho Tô Nhan, làm đến một nửa thì Tô Nhan đi đến từ sau lưng cậu: “Để chị làm cho, còn nữa, Tô Nghiêu biết nấu cơm à?”
“Em đang nấu mì ăn liền!”
Tô Nghiêu vừa măng vừa đun sôi nồi: “Chỉ có trình độ như thế này, muốn cao hơn cũng không cói”
Tô Nhan mỉm cười nhận lấy nồi canh từ tay Tô Nghiêu, trong khoảnh khắc tay cô và tay Tô Nghiêu đụng vào nhau, Tô Nghiêu lập tức.
rút tay về như bị bỏng, rụt mạnh đến mức Tô Nhan liếc mắt nhìn cậu ta: “Nồi nóng quá làm em bỏng?”
Nóng cái rằm, miệng Tô Nghiêu lại lắp bäp ïm… chị, chị cẩn thận chút đó.”
“Chị đoán được ngay là em sẽ như thế nói Tô Nhan nhìn cái vẻ ấm ức mà ngây thơ của Tô Nghiêu, cô có cảm giác thăng bé ma vương quậy phá nhảy lên nhảy xuống, bất kể là đi đến đâu cũng có thể quậy đến mức gà chó không yên long trời lở đất đã quay lại, bèn giơ tay võ mặt Tô Nghiêu: “Ngoan, đế chị làm”
Tô Nghiêu rụt cổ vào áo như rùa rụt đầu, quần bách hô to: “Chị sờ em làm gì!”
Tô Nhan vui quá, vừa nấu mì vừa nói: “Chị… sờ em là để khích lệ em mà, thăng nhóc thối đã trưởng thành rồi, đã bắt đầu tránh né chị rồi đấy”
Mặt Tô Nghiêu đỏ lên: “Làm gì có ai rảnh rỗi đi sờ mặt em mình, chị thấy đó, em có sờ chị đâu!”
“Đâu phải chị không cho em sờ, đồ quỷ hẹp hồi” Tô Nhan đưa mặt qua: “Nè, cho em sờ chút đó, thật là, chị sờ em là vì yêu thương em, hiểu chưa?”
Yêu?
Yêu à?
Tim của Tô Nghiêu như bị kim đâm, đập thình thịch rồi mới từ từ bình tĩnh co bóp trở lại, cậu ta nhìn dáng vẻ cúi đầu nấu mì của Tô Nhan, chỉ cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa.
Sắp không nhịn được, muốn ôm Tô Nhan.
Eo của chị ấy nhỏ như thế, hẳn là có thể ôm lấy rất dễ dàng, ôm được rồi thì sao nữa?
Hôn môi, chạm vào, cậu ta muốn có được chị ấy..
Suy nghĩ bị người khác cắt đứt, đột ngột kết thúc Trì Liệt đè vai Tô Nghiêu lại, thấp giọng thì thầm: “Em trai Tô Nghiêu, lại nhìn ở đâu đấy?”