Chương 1138
Đường Duy cảm thấy mình như bị câm, nghe thấy Nhậm Cầu đọc nguyên văn kết quả xử lý của nhà trường, cậu ta rất lâu vẫn không hoàn hồn, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Nhưng mà Nhậm Cầu, Bạc Nhan cũng bị chụp trộm mà…”
“Đó không nằm trong phạm vi lo lắng của chúng ta.” Đầu ngón tay Nhậm Cầu như một chiếc bút: “Chúng ta chỉ biết là sự tồn tại của Bạc Nhan dẫn đến bạo lực học đường, cho nên nhà trường khuyên chị ấy thôi học. nếu là Bạc Nhan tự mình thấy oan uổng, vì sao lại không tự giải thích mà lại trực tiếp chấp nhận thực hiện theo ý của nhà trường?”
Cô ấy giải thích thế nào đây!
Với tính tình bướng bình của cô ấy, không có khả năng giải thích với nhà trường được!”
Vậy nên Đường Duy, nếu tôi là anh, bây giờ tôi có thể cưới thành tiếng “Nhậm Cầu nhận điện thoại, như thay mặt cho Bạc Nhan báo thủ Đường Duy: “Chúc mừng anh, vì anh mà Bạc Nhạn đã bị trường thuyết phục thôi học. Từ đó về sau không ai quấy rầy anh nữa.”
Đường Duy cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả người bắt đầu run rẩy.
Thì ra… thì ra lời của Tô Nghiêu ngày đó là ý này đây…
Cậu ta hiểu rồi, đã hiểu thật rồi. Bạc Nhan quyết tâm biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cậu ta, vì vậy cô ấy đồng ý với cách giải quyết của nhà trường. Đây là cách mà cô muốn rút lui hoàn toàn khỏi cuộc sống của Đường Duy, cho nên cô mới chọn cách giải quyết dứt khoát như vậy!
Nhưng mà làm sao cậu ta có thể để cô ấy được như muốn?
Không phải cô ấy cố tình làm vậy sao? Không phải đang đợi nhìn vẻ mặt đau khổ của Đường Duy khi cô ấy rời đi sao?
Cậu ta nhất định sẽ không toại nguyện theo ý cô Vì thế, theo lời của Nhậm Cầu, Đường Duy thực sự đã cưới hai tiếng sau đó nói: “Đúng vậy, nếu đây là sự thật, thì đối với tôi, đó thực sự là một tin tức tuyệt vời.Tin tức tuyệt vời.
khi một người đã sống qua vô số năm bị những năm tháng của chính mình hủy diệt, nói ra bốn chữ “tin tức tuyệt vời” sẽ tàn nhẫn đến mức nào?
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Nhậm Cầu đột nhiên chìm xuống, và cậu đột nhiên bắt đầu cảm thấy không đáng giá chút nào thay Bạc Nhan.
Bạc Nhan cố gắng trả giá nhiều như vậy, bị đoạt lấy không còn một mảnh, ngay cả khi cuối cùng rút lui cũng lo lắng cho thể diện của Đường Duy. Mà Đường Duy lại không màng tất cả, gọi sự rời đi của cô ấy là “tin tức tuyệt vời.
Châm chọc đến mức nào có chứ Ren Qiu nắm lấy điện thoại ở đó nói: “Cũng tốt… Đường Duy, giữa hai người cứ như vậy đi.”
Cũng tốt.
Bên nhau dễ dàng thì chia tay cũng dễ, nói bỏ liền bò.
Đường Duy nhếch miệng cười, không ai có thể đoán được giờ phút này cậu ta đang nghĩ cái gì. Thiếu niên như đang nghe một tin tức bình thường không hề liên quan đến mình một chút nào: “Đúng vậy, vốn dĩ, giữa chúng tôi cũng chẳng có gì khác cả.
Nghe một chút, đều đã thế này rồi, Đường Duy vẫn không chịu buông tha Bạc Nhan Giọng nói Nhậm Cầu trầm xuống: “Đường Duy, quan hệ của tôi với anh tốt cho nên mới muốn khuyên nhủ anh. Anh thật sự không muốn hiểu cho Bạc Nhân một chút gì hay sao?”
“Tôi hiểu cô ấy làm gì?”
Ngược lại Đường Duy hỏi lại Nhậm Cầu: “Cô ấy cố tình làm vậy để cho tôi thấy như cô mất tích, vì vậy cô ấy muốn nhìn thấy tôi lo lắng cho cô ấy? Không thể nào, Nhậm Cầu, cho dù có cố gắng kiểm tra tôi như thể nào đi nữa, tôi vẫn sẽ như vậy, cũng sẽ không thay đồi.”
Nhậm Cầu lập tức không nói gì nữa.
Đường Duy lòng dạ sắt đá, đều nói người như vậy, tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với chính mình. Cho nên Bạc Nhan mới bại trong tay Đường Duy. Bởi vì ngay cả tình cảm của chính mình cậu ta cũng ra tây được.
“Cứ như vậy đi, thôi học thì thôi học, cả đời không cần gặp lại càng tốt.” Đường Duy bật cười khó hiểu, cúp điện thoại, để lại tiếng bảo bận cho Nhậm Cầu, cùng một khoảng tương lai trống rỗng.