Chương 1049
Vào ngày cưới, sau khi Đường Duy và Bạc Nhan nắm tay nhau đi trên thảm đỏ, đến khi xuống sân khẩu, hai đứa bé xảy ra mâu thuẫn.
Đường Duy hờ hững hất tay Bạc Nhan ra, Bạc Nhan nhìn Đường Duy với ảnh mắt kỳ lạ, cảm giác này khiến Đường Duy có chút khó chịu: “Cô làm sao vậy?”
Bạc Nhan nói những lời nói từ đáy lòng: “Lâu không gặp, anh đã cao lên nhiều đấy.”
Đường Duy khinh thường chế nhạo, sau đó nói: “Chứ sao nữa? Cô cho rằng cả thế giới đều suy dinh dưỡng như cô sao? Đồ bí lùn.”
Được thôi, ngoài biệt danh cái đuôi, Bạc Nhan còn có thêm biệt danh bí lùn.
Nhưng Bạc Nhan không hề tức giận, cô bé chi cười và nói: “Sau này chắc chắn anh sẽ càng ngày cảng cao lớn, đẹp trai như chủ rể của ngày hôm nay nhi?”
Đường Duy chống tay lên ngực, nhướng mày: “Còn cần phải nói sao? Nói cô ý..”
Bạc Nhan choáng váng.
Đường Duy chỉ vào mái tóc đã cắt tia của Bạc Nhan: “Cắt tóc rối à? Tại sao?”
“Em học tiểu học rồi.”
Bạc Nhan ngọt ngào bước tới, nắm lấy tay Đường Duy “Chủ Tô Kỳ nói sẽ cho em một diện mạo mới nên đưa em đi cắt tóc.”
Đường Duy nhíu mày: “Tóc cô xoăn tự nhiên?”
Bạc Nhan nghiêng đầu: “Chà, em cũng không biết tại sao… Hơn nữa, mắt của em cũng khác với anh.”
Trẻ em dẫn dần lớn lên, những điều khác biệt so với những đứa trẻ bình thường dần dần được bộc lộ.
Bạc Nhan dùng cách nói của bàn thân để miêu tả, cô bé chỉ vào đôi mắt của mình: “Màu mắt em không tối như của anh.”
Đường Duy khựng lại. “Em nghĩ màu đen trông rất đẹp.” Bạc Nhan bĩu môi: “Em không thích màu mắt của em.”
Đường Duy lẩm bẩm nói: “Hóa ra mẹ không lừa tôi, cậu với chủ Tô Kỳ thực sự là…”
“Ha?” Bạc Nhan chớp mắt: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Không có gì!”
Đường Duy trừng mắt nhìn Bạc Nhan: “Sao câu vẫn mang họ Bạc? Không phải nên đổi thắng sang họ Tô đi sao?”
Bạc Nhan sắc mặt tái nhợt: “Bởi vì… em còn chưa chính thức được nhận nuôi… Không ai cần em…”
Đường Duy không ngờ Bạc Nhan lại nói ra lời này, cậu bé hơi sững sờ, một lúc sau mới nói: “Ứm, vậy sao này lớn lên, cô vẫn nên mang họ Tô đi, đừng giữ họ Bạc nữa.”
Hay mang họ An cũng được, dù sao cô bé cũng là con gái của người phụ nữ xấu xa An Mật kia, cô bé không thể chối bò được.
Đường Duy nói xong những lời này, cậu bé để Bạc Nhan lại một mình, tự mình chạy vào hậu trường tìm Tô Kỳ, sau đó, Đường Duy gặp Kỳ Mặc và Lạc Phàm đang cẩm hai bình rượu đi ra: “Ôi! Học trò, sao vội vàng thế? Em đi đâu đấy?”
“Em đang đi tìm thấy!”
Đường Duy nhìn rượu trong tay Kỳ Mặc: “Hai thấy định uống rượu sao?”
“Đúng vậy, Hàn Nhượng kết hôn, chúng ta cũng phải ăn mừng chu”
Kỳ Mặc cười nói: “Chi là thân phận của hai thấy không tiện lộ diện, nên hai thấy ở đẳng sau sân khấu quây phá luôn. Lát nữa Hàn Nhượng đến đây chúc rượu, em nhanh nghĩ vài câu hỏi để làm khó cặp vợ chống mới cười này nhé!”
“Được a, được ạ!”
Đường Duy trong mắt tràn đầy hứng thủ, Bạc Nhan từ phía sau đi tới: “Vậy là hai người họ, sau này sẽ là một gia đình sao? Có thể vĩnh viễn ở bên nhau sao?”
Lạc Phàm không hề có phản cảm gì với Bạc Nhan, gật đầu nói: “Ừ.”
“Thật tuyệt vời… có thể trở thành một gia đình.”
Bạc Nhan nhìn lại Đường Duy: “Thật hạnh phúc khi có một gia đình trọn vẹn…”
Ánh mắt cô bé không thể che giấu được sự ghen tị và vui sướng.
Ở một góc độ nào đó, Bạc Nhan cũng giống như Đường Duy, từ nhỏ cô bé chưa bao giờ được sống trong một gia đình trọn vẹn nên cô bé mới có khao khát như vậy. Kỳ Mặc nhìn thấy ánh mắt của Bạc Nhan, liền đưa tay ra ấn vào trán Bac Nhan. “Cô bé ngốc này, tương lai châu cũng sẽ như thế. ”
Không ngờ, Bạc Nhan hòi lại với vẻ mặt ngốc nghếch: “Giống như chủ và chủ đẹp trai này thành một gia đình nuôi dưỡng cháu sao?”
Kỳ Mặc và Lạc Phàm ngây người!
Sau khi định thần lại, Kỳ Mặc hoàng sợ hét lên: “Con bé này, trong đầu cháu nghĩ cái gì thế hà? Sao suy nghĩ của cháu không hề nghiêm túc giống hệt Đường Duy vậy!”
Bạc Nhan nghiêm túc và thành thật trả lời: “Cháu thấy hai người rất hợp nhau.”
“…” Lời nói của trẻ em không hề kiêng kỵ điều gì! Lạc Phàm cũng trịnh trọng gật đầu: “Ừ.”
“Đừng có làm loạn! Không phải chuyện như thế đâu! Chú và Lạc Phàm không phải quan hệ như thể! Đợi đã, quan hệ mà chú nói đến là chú..”
Đường Thi vừa đi vào liền nhìn thấy Đường Duy và Bạc Nhan đang nhìn Kỳ Mặc chỉ trò tay chân giải thích gì đó, Kỳ Mặc vừa giải thích vừa lắp bắp, bộ dạng vô củng buồn cười.
Đường Thi vui vẻ hỏi: “Mọi người nói cái gì mà vui thế?”
“Cô bé ngốc này nói rằng tôi và Ventus là một cặp.” Kỳ Mặc buồn bực nhìn Đường Thị vừa bước vào: “Người nhà Tô Kỳ đúng không? Cô giúp tôi quản.”
“Tôi cũng nghĩ hai người là một đôi.” Đường Thi trực tiếp chặn họng Kỳ Mặc: “Không phải sao?”
“.” Kỳ Mặc từ bỏ giải thích.
Là một đôi thì là một đôi.
Dù sao thì, cuộc đời còn dài… ở cùng với tảng bằng trôi Lạc Phàm…
Kỳ Mặc liếc nhìn Lạc Phàm… Hình như cũng không tồi.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, Đường Duy và Bạc Nhan vẫn như cũ, một người lạnh lùng, một người đi theo như cái đuôi nhỏ, Đường Duy đi đâu, Bạc Nhan theo sát đến đó. “Đường Duy, đây là cô vợ nhỏ của cháu sao?”
Người lớn đi ngang qua đều mim cười chào hỏi Đường Duy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Duy nói: “Không! Không phải!”
Sau đó một đám người lớn cười ầm lên, khen hai đứa bé con nhà người ta trông rất đẹp đôi, đứng với nhau như thể một cặp, giống như một cặp kim đồng ngọc nữ
Khương Thích và Hàn Nhượng đi loanh quanh, uống rượu với mọi người, sau đó khi Khương Thích quay lại tìm Đường Thi, thấy cô ngồi một mình, tay cảm điện thoại di động, dường như đang nhìn gì đó. “Sao cậu lại ở đây một mình…”
Khương Thích mặc chiếc váy cô dâu xinh đẹp bước tới, Đường Thi đột nhiên ngẩng đầu lên, chưa kịp lau nước mắt trên mặt.
Khương Thích sửng sốt: “Đưoờng Thi cậu sao vậy! Ai đã bắt nạt cậu…”
Điện thoại của Đường Thi đang phát đi phát lại đoạn video Bạc Dạ bị áp giải vào trong xe.
Khương Thích sững sờ.
Cô ta nhìn bóng dáng này rất quen thuộc. Trong đầu cô ta liền nghĩ đến Bạc Dạ, chỉ nhìn thoáng qua họ cũng có thể nhận ra, Hàn Nhượng cũng sững sở.
Sau đó Đường Thi mỉm cười với đám người Khương Thích, chỉ vào màn hình, lắc đầu nói: “Diệp Kinh Đường đã thuyết phục tớ, nhưng tớ vẫn không nhịn được.”
“Bạc Dạ… đi vào rồi?!”
Khương Thích hít một hơi thật sâu, Bạc Dạ là một người cao ngạo như thế nào… nhưng lại sẵn sàng chấp nhận một cái kết như vậy sao? “Anh ấy nói rằng anh ấy ngồi tù cũng là no to.”
Giọng Đường Thi trầm xuống: “Vậy nên anh ấy đã thỏa thuận với Vinh Nam, vào tù rồi… tên khốn này…”
“Trời ạ.” Khương Thích che miệng: “Vậy thì… ngồi tù bao nhiêu năm?”
Đường Thí chỉ có thể nói: “Tớ không biết.”
Khương Thích tiến lên ôm lấy Đường Thi: “Tớ đã.. có hạnh phúc rồi, Đường Thi, tớ cũng mong nhìn thấy cậu hạnh phúc.”
Cằm Đường Thi dựa vào vai Khương Thích: “Ừm, tớ sẽ hạnh phúc.”