Chương 1212
Đường Duy không ngờ Từ Thánh Mẫn lại cho ra câu trả lời như vậy.
Khí chất trên người Vinh Sớ mang đến, mang đến cảm giác quen thuộc, khiến bọn họ cảm thấy giống ai đó. Bây giờ mọi nghi ngờ đều đã có đáp án.
Vinh Sở giống ai?
Giống Đường Duy.
Hoặc là nói, Vinh Sở, và Đường Duy là cùng một loại người. Cho nên khí tức của bọn họ đều rất quen thuộc, thậm chí bao gồm cả phong cách ăn mặc của bọn họ, thẩm mỹ của một người, và nhận thức đối với thế giới, các phương diện khác, đều là cùng một loại người.
Đường Duy chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh cứ thế dâng trào lên.
Cậu không thể tưởng tượng lúc đầu sao Vinh Sở có thể trở thành bạn trai của Bạc Nhan, nhưng nếu như Vinh Sở đã trở thành bạn trai cũ của Bạc Nhan, vậy thì có thể nói rõ một sự thật. Vinh Sở nhất định có một phương diện nào đó làm Bạc Nhân cảm động, mới có thể trở thành người bên cạnh cô.
Một số phương diện nào đó…
Đường Duy vô thức nằm chặt tay, ánh mắt cậu nhìn theo bóng lưng Bạc Nhan, giống như những người đàn ông có ý xấu nhìn Bạc Nhan với đôi mắt ứa nước miếng vậy. Đường Duy cảm thấy rõ ràng mình có mọi thứ, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, ngông cuồng tự cao, hô mưa gọi gió. Nếu như cậu muốn chơi, người phụ nữ nào mà không có được chứ?
Nhưng sao cứ phải, mỗi khi gặp Bạc Nhan, cậu đều cảm thấy mình giống như một con chó đực vậy. “Vậy thì chúng ta phân tích một chút nhé, trước Sở, người Bạc Nhan thích là ai?”
Thấy Đường Duy chìm vào suy tư, cao thủ tình trường Từ Thánh lại cười ném ra một vấn đề, anh ta là người ngoài cuộc, luôn có thể nhìn rõ “Là cậu, Đường Duy
Là cậu, Bạc Nhan thích Đường Duy, dừng như trong vòng hai cũng biết. Sau vụ bạo lực ở khuôn viên trường năm đó, tình yêu cẩn thận của Bạc Nhan hoàn toàn bị bại lộ, không biết có bao nhiều người ở sau lưng cô ấy xem trò cười, cười có to gan, dám yêu thầm Đường Duy. “Cho nên, cậu không cảm thấy căng thẳng sao? Bạc Nhan có thể thích cậu, cũng giống với việc có thể
Từ Thánh dừng lại: “Một người tiếp theo Người tiếp theo Đường Duy là ai?
Là Vinh Sở. “Có đáp án rồi. Vinh Sở có thể trở thành bạn trai cũ của Bạc Nhan, bởi vì anh ta giống cậu. Anh ta quá giống cậu, đến cách cử xử bình thường, thậm chí vẻ ngoài đạo đức giả cũng giống hệt cậu, lá mặt lá trái, giả vờ diễn kịch, ai cũng có thể trở thành bạn được, nhưng trong lòng không hề coi ai là Tử Thánh Mẫn hít sâu một hơi: “Cho nên Đường Duy à, tôi khuyên cậu một câu. Nếu như cậu không ra tay, Bạc Nhan sớm muộn gì cũng yêu một người khác ngoài cậu. Cho dù người đó, khi mới bắt đầu chỉ là thể thân của cậu, chỉ là người mà Bạc Nhan dùng để nhớ đến cậu, tìm một bóng hình tương tự.
Nhưng nếu cậu tiếp tục như
Đồng tử Đường Duy chặt lại.
Nhan sẽ bị người khác cướp mất đấy. Cô ấy sẽ yêu Vinh Sở,
Đường Duy đột nhiên nhìn Từ Thánh Mẫn: “Anh nói những lời này với tôi là có mục đích gì?” trong cuộc mù mờ, người ngoài cuộc đều rõ
Từ Thánh Mẫn giơ tay vỗ vai Đường Duy: “Có một số chuyện không thể phí hoài được nữa. Hai năm rồi, Bạc Nhan càng đi càng xa rồi. Đường Duy, trong lòng cậu không có chút hối hận nào sao?”
Một chút hối hận cũng không có sao?
Đường Duy sẽ không hối hận, điều hối hận duy nhất là sao hồi đó lại không khóa có lại bên mình.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy thân hình mảnh mai của Bạc Nhan bị mọi người vây quanh, ánh mắt của Đường Duy như bóng lửa vậy. Cậu nói từng câu từng chữ một: “Tôi không có phép bất cứ người nào…
Có chủ ý với Bạc Nhan.