Chương 71
Sau khi đóng cửa, Đường Thi nhìn thấy Đường Duy đang mở to miệng ăn miếng trứng chiên và thịt xông khói, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô thu dọn lại bát đũa nói với Đường Duy: “Lần sau con không được cố tình để bản thân bị cảm như vậy nữa biết chưa? Con nhớ mẹ thì có thể bảo Bạc Dạ gọi điện nói cho mẹ biết, nếu mẹ biết được thì mẹ sẽ đến thăm con.”
“Mommy cũng chỉ có thể làm trứng chiên là ngon nhất” Đường Duy liếm môi nói: “Có phải mẹ đã thử làm rất nhiều lần rồi không?”
Toàn thân Đường Thi cứng đờ, cô nói không nên lời, cô đã từng vì yêu cầu đặc biệt kỳ lạ muốn ăn chín một nửa của Bạc Dạ mà đã luyện tập vô số lần trong bếp mới có thể điều chỉnh lửa ở mức vừa phải.
Cô thuận miệng viện một cái cớ: “Là cậu con dạy mẹ ”
Bởi vì đứng trong bếp nhà họ Bạc, cảnh tượng quen thuộc khiến cô nhớ lại quá nhiều chi tiết trong quá khứ, vậy nên lúc cô làm bữa sáng cũng tiện tay chiến thêm một quả trứng! Hơn nữa còn đặc biệt làm theo khẩu vị của Bạc Dạ… chín một nửa!
Một lúc sau Đường Thi lấy hai tay ôm mặt, trời ơi, bây giờ cô phải nhanh chóng đổ quả trứng kia đi!
Vừa nghĩ cô liền hành động ngay lập tức, Đường Thi bưng chỗ bát đĩa mà Đường Duy đã ăn xong, mở cửa đi xuống dưới phòng bếp, nhưng cô vừa xuống dưới tầng đã nhìn thấy Bạc Dạ đang đứng trước bàn ăn, anh đang tao nhã lau miệng… anh đã ăn trứng rồi.
Nét mặt Đường Thi trắng bệch: “Bạc Dạ, anh.”
Bạc Dạ không nói gì, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đường Thi, anh vẫn im lặng, cầm chiếc áo khoác lên, sau đó liền đi đến công ty.
Đường Thi cứ ngẩn người như vậy nhìn Bạc Dạ rời đi, thậm chí cô còn không kịp giải thích một câu, đó không phải là tôi cố ý làm cho anh, đó chỉ là thói quen mà thôi.
Nhìn bóng lưng Bạc Dạ dần biến mất trong tầm mắt, Đường Thi nở nụ cười ngây ngốc.
Sau đó hai dòng nước mắt trong suốt chảy dài trên mặt, cô từ từ dựa vào bức tường nhẵn bóng bên cạnh cầu thang, một lần nữa úp mặt vào bàn tay.
Thói quen, nghe xem, đáng sợ và buồn cười đến mức nào…
Tất cả những thứ năm năm trước cô từng cực khổ hết lòng theo đuổi, giờ phút này lại hoàn toàn sụp đổ, một giấc mộng, tỉnh rồi thì người cũng rời đi.
Bạc Dạ, anh có biết không, tôi đã từng mơ rằng anh sẽ ăn món trứng chiên ốp la do chính tay tôi làm, nhưng mong ước này phải đến năm năm sau mới có thể thành hiện thực.
Mà trong khoảng thời gian năm năm ấy, cô chỉ có một mình, không thể dễ dàng quên đi được những gì mà cô đã phải trải qua.
Đường Thi không thể không thừa nhận, cho dù có là địa ngục cô cũng sẽ ôm chặt lấy tình yêu và khao khát cuối cùng này một cách cẩn thận, hy vong
Bạc Dạ sẽ đến cứu cô. Nhưng ý nghĩ ngu ngốc này đã đi ra khỏi cơ thể cô cùng với máu tươi khi cô mang thai và suýt chút nữa chết trong phòng phẫu thuật.
Tận cùng của sự tuyệt vọng, cô đã được gây mê nên cơ thể đau đớn nhuốm đầy máu tươi lần nữa bị nhốt lại. Từ lúc đó, cô đã không còn chút hy vọng gì với Bạc Dạ nữa rồi, nếu như đã không thể có được kết cục chia tay trong yên bình thì đành phải liều chết vậy!
Lúc Đường Thi ngầng đầu lên, cười trong nước mắt, Bạc Dạ, bởi vì một lần yêu anh, mà tôi đã phải sống trong địa ngục!