Chương 1159
Tiếng đánh nhau to tiếng khiến tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Đường Duy. Nhậm Cầu kéo Đường Duy lại, nói: “Cậu bình tĩnh chút đi.
Bình tĩnh?
Đường Duy cảm thấy bản thân đang rất tình tĩnh, đối với tất cả những chuyện liên quan tới Bạc Nhan, cậu không thể bình tĩnh hơn… nhưng tại sao?
Tại sao lúc nãy cậu lại kích động đến nỗi lao đến đẩy người kia xuống đất?
Là vì nghe bọn họ nói những lời quan đến Bạc Nhan sao? Là liên vì… những lời lẽ đó khiến cậu liền tưởng tới cảnh tượng Bạc Nhan dễ dãi với người đàn ông khác khi còn ở nước ngoài?
Đường Duy không thể đưa ra một đáp án cho bản thân, lúc cậu bình tâm lại thì anh đã vật ngã Nguyên Tần, cậu chủ của công ty đá quý Thế Dung. “Đường Duy, anh làm cái mẹ gì vậy?
Bạn bè của Nguyên Tân đứng xung quanh thấy anh ta vô duyên vô cớ chịu trận đòn của Đường Duy thì lập tức nhe nanh giơ vuốt, tiến lên xồng xộc. Bọn họ như muốn trả cục tức cho bạn mình. Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, bọn họ tiến đến trước mặt Đường Duy: “Có phải anh ý ba mình là Bạc Dạ nên muốn làm gì thì làm, tự tiện đánh người sao?”
Lời này vừa dứt, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Bởi lẽ ngay từ đầu bọn họ đã không biết ở đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bây giờ bạn bè của Nguyên Tần lại nói như vậy, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng chuyện này là do tính khi của Đường Duy.
Dù sao tình cách của Đường Duy vốn dĩ cũng chẳng coi ai ra gì, nếu không phải anh ta có bản lĩnh thì tính cách này của anh cũng đắc tội với rất nhiều người rồi.
Lời nói của Cao Vũ khiến cho mọi người bắt đầu đua nhau đoán mò rồi thêm thắt vào chuyện vừa xảy ra. Còn Đường Duy sau khi đã thoát khỏi sự kích động, bình tâm trở lại thì phát hiện Bạc Nhan cũng bị Lam Thất Thất nhiều chuyện kéo đến xem, cô đứng rất gần cậu. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm tựa màn đêm. Cậu đem hình bóng bé nhỏ của Bạc Nhan khắc ghi vào lòng.
Bạc Nhan ngày người, cô phát hiện Đường Duy chẳng màng mọi người xun quanh mà chỉ nhìn cô.
Lam Thất Thất thấy chuyện có gì đó không đúng, vẫn còn đang bản tán xôn xao cùng mọi người: “Đợi đã, Cao Vũ, cậu nói sao cơ? Đường Duy tại sao lại đánh người, có ai nói lý do được không?”
Mặt Cao Vũ đơ ra, lý do?
Lý do là gì? Anh ta cũng không nghĩ ra
Khi anh ta định ra vẻ bản thân không hề sợ hãi thì nghe thấy tiếng cười khinh bỉ, lạnh lẽo của Đường Duy.
Tiếng cười khinh bỉ của Đường Duy khiến đám đông hiểu ra bên trong chuyện này chắc chắn có sự tình, bọn họ chuyển dồn ánh mắt về phía anh. Dưới ánh mắt quan sát chăm chủ của mọi người, cậu phải phủi lại quần áo. Mái tóc rối bù càng làm cho khuôn mặt đẹp trai của cậu trở nên bất cần. Sau khi cười chế giễu một tiếng, cậu nheo đôi mắt cuốn hút, hạ giọng nói: “Lý do? Chi bằng mấy người tự nghĩ xem… lúc nãy mấy người đã nói gì?”
Nói gì?
Cao Vũ và Nguyên Tần bị đánh ngã trên đất dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.
Lẽ nào… lẽ nào… những lời bọn họ bàn tán về Bạc Nhan, nói cô sống buông thả khi ở nước ngoài đã bị Đường Duy nghe thấy?
Đường Duy… Đường Duy đang trút giận cho Bạc Nhan sao? Không, không thể nào. Bạn gái của Đường Duy là Từ Dao, tại sao cậu ta phải trút giận cho Bạc Nhan?
Có điều… Cao Vũ và Nguyễn Tần nhìn nhau, Đường Duy đã éo bọn họ đến cùng như vậy, lẽ nào bọn họ thật sự phải nói lại những lời ban nãy trước mặt nhiều người như vậy sao?
Bạc Nhan, người bị bọn họ bàn tán dị nghị cũng ở đây, sao bọn họ có thể nói ra những lời để tiện như vậy ra chứ?
Nguyên Tần biết rõ lần này anh ta không thể biện hộ cho bản thân được nữa, chỉ đành cắn răng, nói: “Dù cho lúc nãy tôi nói lời gì đi nữa…cũng phông thể là lý do cho anh đánh người!