Chương 1269
không biết bắt đầu từ khi nào, suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu Đường Duy, vẻ mặt của cậu trở nên âm trầm, Đơn Giản nhìn thấy vậy, tim cũng đập nhanh hơn: “Cậu Đường đây là… Bị đôi tình nhân họ ngược rồi chứ gì?
Đôi tình nhân, ngược FA?
Đường Duy gần như muốn vỗ tay cho Đơn Giản, người đứng đầu danh sách người muốn bỏ mạng nhất năm tuyệt đối là câu tay
Cậu cười lạnh quay đầu nhìn về phía Đơn Giản: “Cậu cảm thấy người như Diệp Tiêu sẽ để ý tới Bạc Nhan à?”
Đơn Giản còn ngây thơ hỏi lại: “Sao lại không nhìn trúng được? Cô gái người ta xinh như vậy, người đẹp hai dòng máu đấy.
Hầu kết Đường Duy giật giật. “Hơn nữa nhà họ Tô cũng không đơn giản, nhà họ Tô và nhà họ Diệp đều là gia đình giàu có nổi tiếng, con cháu hai bên nếu có thể ở bên nhau thì cũng là dệt hoa trên gấm, dù là tài lực hay là bối cảnh sau lưng, bọn họ đều rất xứng đôi mà.”
Đơn Giản bắt đầu bẩm ngón tay tỉ mỉ nói cho Đường Duy “Anh xem, con gái người ta xinh đẹp, chàng trai lại đúng chất tổng giám đốc bá đạo, đây chính là đôi nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình đấy, vừa lúc người hai nhà quen biết nhau, a thanh mai trúc mã đấy”
Thanh mai trúc mã?
Thanh, mai, trúc, mã?!
Bốn chữ này làm cho Đường Duy như là bị đấm mạnh một cú, mắt cậu lập tức híp lại, lặp lại bốn chữ này, giống như còn mang theo tư vị nghiến răng nghiến lợi: “Thanh mai trúc mã ?”
Bạc Nhan và Diệp Tiêu là thanh mai trúc mã?
Thật sự là chuyện cười của thế giới Thanh mai trúc mã của
Bạc Nhân, rõ ràng là
Tất cả suy nghĩ trong đầu đều dừng ngay tại đây.
Đường Duy ngày ngẩn cả người Cậu bị suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, vì sao… Vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy?
Khi nghe được Bạc Nhan và người con trai khác xứng đôi, vì sao cậu lại phần nộ như vậy?
Đường Duy hít sâu một hơi, tỉnh táo cẩn thận suy nghĩ lại, cuối cùng tự mình khuyên bản bản thân, bởi vì cậu hiểu rõ Bạc Nhan, quá khứ của Bạc Nhan ra sao, hiểu rõ Bạc Nhân là người như thế nào, cậu hiểu rõ hoàn toàn! Cho nên khi người khác dùng lời hay để nói về Bạc Nhan?
Ha ha, Bạc Nhan cũng xứng được người khác khen ngợi? Cô thì là cái gì chứ, có thể xứng đứng chung với những nhân vật đứng đầu trong giới này sao?
Xứng? Đừng nói xứng, cho dù xách giày cũng không xứng
Đường Duy dùng nguyên nhân này để giải thích cho tất cả những phẫn nộ của mình, sau khi nghĩ thông suốt trong lòng thoải mái phần nào, giống như tất cả những hành vi cùng suy nghĩ kỳ lạ cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý, cậu có thể buông tha cho chính mình. “Cậu Đường, tôi vừa nhận được tin tức kia, cái kia… Nghe nói Từ Dao cũng muốn đến.
Đơn Giản nuốt nước miếng: “Là đột xuất, hình như cô ta quấn quýt lấy anh mình rất lâu.”
“Từ Thánh Mẫn?”
Đường Duy lập tức nghĩ đến anh ta: “Quan hệ giữa anh ta và Từ Dao vẫn luôn không tốt, sao có thể đồng ý với Từ Dao?”
“Có thể là anh Từ lười đến đây, cũng không mấy quan tâm đến cuộc họp mặt lần này, dù sao cũng là người nhà họ Từ, bèn trực tiếp đưa suất tham dự hội nghị cho Từ Dao
Đơn Giản đưa tin tức của Từ Thánh Mẫn cho Đường Duy xem: “Hơn nữa Từ Dao đã sớm hạ cánh trước chúng ta một bước, cậu Đường, chúng ta có cần phải đi đón cô ta không?” Đường Duy nhìn Đơn Giản: “Anh có bệnh à, đón tiếp cô ta làm cái gì?”
“Không phải anh và cô ấy là một đôi à?” Đơn Giản ngây ra “Cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy anh không bị đôi tình nhân người ta ngược đãi, cần tôi giúp anh làm hòa một ván không?”