Chương 1334
Nhưng mà bây giờ cô đang đứng ở trước mặt cậu, lại khiến cho câu hơi chần chừ muốn lùi lại.
Cậu thấy được, cải dáng vẻ của Bạc Nhan khi mà cô đứng ở trên đài đối mặt với mọi người, tất nhiên cũng thấy được sự yếu ớt và quật cường dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ của cô. Nhưng mà mọi việc xảy ra căng thẳng như vậy, cậu lại chưa từng xuất hiện.
Cậu cảm thấy nếu vì vậy mà cậu lại xuất hiện, vậy thì sẽ thua. Vì thắng cô, cậu đã nhẫn nại tới tận bây giờ.
Bạc Nhan nhẹ nhàng mà hỏi: “Anh đến mang tôi đi à?” Đường Duy cười rất tàn nhẫn: “Ảo tưởng quá đấy!”
Nhìn xem, khi mà cậu đập tan giấc mơ của cô, cậu chẳng hề chần chờ chút nào. Bạc Nhan nghĩ, nếu có một con dao găm trong tay, Đường Duy chắc chắn cũng có thể không chút do dự mà đâm vào lòng cô “Như vậy…
Bạc Nhan rút lại bàn tay đang bị Đường Duy siết chặt lấy của mình, từng ngón từng ngón một bẻ ngón tay của cậu ra, như là đã trải qua một nỗi đau rút gần rút xương, cô nói: “Tôi đây sẽ không đi theo anh Đường Duy, trong nháy mắt, vào cái lúc mà anh xuất hiện như vậy, tôi thật đúng là có một ý nghĩ là muốn đi theo anh. Đường Duy cảm giác được máu nóng trào dâng lên từ cổ họng, trái tim trong nháy mắt đập nhanh hơn, cậu nói: “Cô Cô xoay người lại, ngồi vào xe của Lam Thất Thất: “Đi thôi.
Trở về nhà họ Tô
Khi Đường Duy muốn lên xe, Bạc Nhan đã đóng cửa lại ngay lập tức, ngăn cách khoảng không giữa hai người lại.
Đường Duy vội vàng đập mạnh hai cái vào cửa xe: “Mở cửa ra ngay!
Lam Thất Thất không chút chân chờ, Bạc Nhan bên trong cũng không hề nói một câu nào.
“Tôi bảo cô mở cửa ra ngay!
Đường Duy càng dùng sức đập mạnh lên cửa sổ xe: “Bạc Nhan, xuống dưới cho tôi l “Tôi phải đi về.” Bạc Nhan rốt cuộc ấn cửa sổ xe xuống, hơi lộ ra một chút âm thanh, cùng lúc đó Lam Thất Thất đã đi đến ghế điều khiển: “Tớ đây khởi động xe nhé!”
“Được.”
“Chờ một chút
Đường Duy đi đến đó ngăn cản hành động của Lam Thất Thất. Lam Thất Thất giật mình nhìn bàn tay với vào từ bên ngoài để đoạt tay lái kia, sợ tới mức không dám khởi động xe nữa.
“Anh điện rồi à, Đường Duy!”
Đường Duy thở phì phò, cậu hình như cảm giác được tay mình đang run, như là đã từng nằm chặt được thứ gì đó, rồi thất bại ngay lập tức……
“Bạc Nhan, cô xuống xe cho tôi.” Cậu nói.
Sườn mặt của Bạc Nhan lặng im như là một pho tượng.
“Bạc Nhan!”
“Hẹn gặp lại.”
Cô rốt cuộc quay mặt đối diện với anh, vẻ mặt không hề đau khổ chút nào. Cứ như là nhân vật chính đã bị mất hết mặt mũi của buổi hôn lễ này, hiển nhiên không phải là cô.
Cô nghĩ, Đường Duy, tôi rốt cuộc cũng đã học được thói đứng ngoài bàng quan của anh. Như vậy chỉ còn sót lại việc yêu anh thôi, tôi cũng có thể bứt ra rời khỏi nó đúng không? “Bac……”
“Tôi không kết hôn.
Bạc Nhan củi đầu: “Cho nên, kỳ thật anh có xuất hiện hay không cũng chẳng sao hết. Nhà tôi đã cắt đứt mọi mối liên hệ với nhà họ Diệp. Nhưng mà anh sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Cứ như vậy thôi.”
Hãy tự chăm sóc mình cho tốt.
Hóa ra những vẻ điên cuồng lúc trước toàn bộ chỉ là giả vờ, tất cả chỉ là vì muốn anh dừng lại, muốn anh yêu thương Hoá ra sự rời đi chân chính, là lặng yên không một tiếng động.
Em cầu xin anh rủ lòng thương xót, thương xót em, cái thứ gánh nặng yêu anh này.
Lam Thất Thất khởi động xe, Bạc Nhan chậm rãi ấn cửa sổ xe lên. Cuối cùng biến mất sau tấm cửa pha lê chắn nắng, là một đôi mắt của người con lại đang chết lặng.
Trong nháy mắt kia, cứ như là đột nhiên bước hụt một bước thang ở đằng sau, Đường Duy không biết có nổi cơn xúc động từ đâu, hô to một tiếng với chiếc xe: “Bạc Nhan!”
Tốc độ của xe quả nhanh, không hề dừng lại.
Cậu lảo đảo đuổi theo vài bước, rõ rành rành không thể bắt kịp tốc độ rời đi của cô.
Gió thổi lướt qua, ô tô biến mất ở cuối tầm mắt của cậu, tất cả đã trở về yên lặng, cứ như là chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.
Đường Duy đứng ở chỗ đó, mãi cho đến khi Từ Thánh Mẫn đi ra gọi cậu một tiếng.
Cậu đột nhiên hoàn hồn, giật mình phát hiện đôi tay của mình, đang run lên.