Lúc này ngược lại An Mật lại tỏ ra rất nghe lời, lấy lui làm tiến nói: “Vậy anh Dạ à, em về trước nha, anh chú ý nghỉ ngơi vừa trở về nhất định không được để mình quá mệt nhọc, em sẽ lo lắng đó.”
Không, không phải… Đã từng cũng có một người ở nhà cũng coi anh như trung tâm mà đợi anh về, lo lắng thân thể của anh, chăm sóc sức khỏe cho anh.
Là ai? Là cô gái trước mặt này sao?
Bạc Dạ không nhớ rõ, nhớ không rõ nên thật sự quá khổ sở, nhìn An Mật đi xa, người đàn ông nắm chặt tay lại, từ từ trở lại bên trong văn phòng Tổng giám đốc.
Bạc Dạ im lặng nhìn chằm chằm hộp cơm rất lâu, ngồi lên ghế xoay, rồi mới trầm thấp hỏi: “Trước kia An Mật và tôi cùng lớn lên với nhau sao?”
Lâm Từ chỉ có thể trả lời: “Đúng thế.” “Vậy… Vì sao tôi lại lấy Đường Thi?”
“Bởi vì cậu và cô Đường phát sinh quan hệ, cho nên dưới sự bức bách của dòng họ và dư luận nên cậu đã cưới cô ấy.”
Lâm Từ không hề cố kỵ bày quá khứ ra trước mặt của Bạc Dạ: “Sau khi cưới cô ấy ngài vẫn duy trì liên hệ với cô An Mật.”
Bên trong lòng Bạc Dạ hơi hồi hộp một chút: “Đó không phải là tôi vượt giới hạn ngoài giá thú đó sao?”
Lâm Từ ngẩng đầu lên, dùng vẻ mặt nhìn Bạc Dạ như nói: Anh mới biết mình từng là người tệ bạc à.
Vậy mà Bạc Dạ lại bị cấp dưới mình dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến anh có mấy phần khó chịu, sau đó mới hắng giọng một cái rồi nói: “Ừm… Sau đó thì sao?”
“Sau đó cô An Mật nói bởi vì anh đã kết hôn mà vẫn đổi rất tốt với cô ấy cho nên địa vị của cô Đường Thi ở nhà họ Bạc thấp tới cùng cực, thậm chí có thể nói là có cũng được mà không có cũng không sao.”
Lâm Từ dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó nữa, anh bị An Như tính kế, nghĩ chính cô ấy là hung thủ đẩy cô An Mật xuống lầu nên nhốt cô ấy vào ngục giam.”
Bàn tay cầm bút của Bạc Dạ run lên một cái, ngay lập tức ngòi bút mực kéo ra một vết bẩn thật dài trên giấy “Tôi… Để cô ấy ngồi tù?”
Giọng nói của Bạc Dạ cũng muốn run lên, đau lòng kịch liệt giống như có người móc tim mình ra vậy. “Đúng.”
Giọng nói của Lâm Từ lạnh như băng lại hơi kiềm nến, thấy Bạc Dạ như bị người ta siết chặt tim ở cùng một chỗ thì nói tiếp: “Sau đó vì chuyện này mà cô An Mật trở thành người tàn tật, cũng chính là dáng vẻ vừa rồi, đồng thời năm năm rồi cũng không lộ mặt.
Em gái ruột của cô An Mật thay cô ta làm bạn bên cạnh anh, cô Đường Thi vẫn như cũ… Không có được bất kỳ sự coi trọng từ ai, cho dù trong tù khi cận kề cái chết thì cũng chỉ một mình cô ấy tự chống cự.”
Bạc Dạ cảm thấy như sâu trong thân thể của anh nổi lên cảm giác đau đớn khôn nguôi, hô hấp của anh tăng nhanh, lại hơi không dám nghe tiếp. “Năm ngoái cô Đường Thi vừa hết hạn tù nên được thả ra, anh lại cướp đi đứa con duy nhất của cô ấy còn khiến cô ấy dính vào nhiều chuyện nguy hiểm khác.”
Mỗi câu mỗi từ Lâm Từ nói ra giống như lưỡi dao từng nhát từng nhát cắt vào trên người Bạc Dạ: “Cô Đường Thi vì ngài mà bị người ta đánh đập trong tù, đã mất một nửa ngón út, trên cổ tay thì có vô số vết sẹo. Anh hai thì gặp tai nạn bất hạnh qua đời, sau đó tinh thần của cô ấy cũng thất thường không ổn định. Sau khi ra tù thì sinh non một đứa nhỏ, bị tình nhân bên ngoài của anh dùng dư luận công kích mọi đường, bị hắt nước bẩn bằng những hình ảnh khiêu dâm, trước mặt mọi người mà cô ấy còn bị bắt thoát y để nghiệm chứng trong sạch. Trong siêu thị lưu manh hành hung anh thì cô ấy lại thay anh đỡ tất cả đạo.”
Gio phút này khi Lâm Từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của cậu ta sắc bén giống như dao giết người… “Đó là chân tướng sau đó anh tra ra được, biết là tất cả đều là do một tay An Như tính toán thì lại quay về muốn đền bù, nhưng đã trễ, cô Đường Thi cũng không nhận bất kỳ cái ý tốt gì từ anh. Nửa năm trước, anh vì bảo vệ cô ấy mà chết, tôi nghĩ cuối cùng cô ấy cũng có thể giải thoát được rồi.”
Giọng nói của Lâm Từ hơi dừng lại một chút: “Nhưng sau khi tập đoàn Bạc Thị xảy ra chuyện, sắp thay đổi đến chóng mặt… Cuối cùng hình ảnh người con gái đứng ra ngăn cản làn sóng dữ… Vẫn là cô ấy.”
Vẫn là cô ấy, là Đường Thi.