Chương 990: Con Không Muốn
“Niềm Vui Mới” Của Bố Làm Mommy Con Cậu bé chính là Lục Thần Dịch.
Lục Thần Dịch là con trai Lục Hàn Đình, cậu thừa kế hoàn mỹ tất cả bộ gen tốt đẹp của Lục Hàn Đình, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia chính là Lục Hàn Đình phiên bản thu nhỏ.
Lục Thần Dịch vừa dễ thương vừa đẹp trai, mại tóc ngắn xoăn mềm, ngũ quan tinh xảo như họa, trên khuôn mặt nhỏ là đôi mắt to tròn cực kỳ trong suốt sạch sẻ, chói mắt hệt như quả bồ đào, đứa trẻ như vậy cho dù ai liếc mắt nhìn đều sẽ muốn ôm lấy cậu.
Thế nhưng, Lục Thần Dịch rất lạnh lùng, rất giống bố mình đều không thích cười, băng lãnh lại xa cách.
Không ai có thể chăm sóc cho tiểu quỷ có chỉ số IQ kinh người này, ngoại trừ Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình từ nhỏ đã tự tay nuôi nắng cậu, vừa làm bố vừa làm mẹ, tuy Lục Thần Dịch không mở miệng nói chuyện, nhưng cậu bé rất yêu bố mình.
Bây giờ đầu Lục Thần Dịch mới đứng đến đầu gối Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình nhìn cậu, không vui mím môi: “Vì sao lại hù người ta chạy?”
Lục Thần Dịch lấy ra giấy bút, viết: “Con không có bệnh.”
Ba chữ “con không có bệnh” lọt vào mắt Lục Hàn Đình, sau đó anh đưa mắt rơi vào gương mặt non nớt kia của Lục Thần Dịch, hiện tại Lục Thần Dịch đang ngước đôi mắt bồ đào trong suốt nhìn anh, lặng yên kiên trì cùng quật cường, tự dưng thêm mấy phần… cảm giác hệt như chú nai con.
Đôi mắt này… cùng với đôi mắt trong vắt tại nơi sâu nhát trong ký ức chậm rãi đan xen chồng chất vào nhau.
Trái tim Lục Hàn Đình chậm rãi mềm nhũn, anh cúi người vươn cánh tay tráng kiệ, ôm Lục Thần Dịch trong khuỷu tay: “Đi, cùng bố về nhà.”
Được bố của mình vững vàng ôm vào lòng, Lục Thần Dịch lại lấy ra một tờ giấy, phía trên đã viết xong một hàng chữ.
Lục Hàn Đình nhìn lướt qua, Lục Thần Dịch viết: “Con không thích niềm vui mới của bố, không muốn cô ta làm mommy conl”
Lục Hàn Đình ôm Lục Thần Dịch ra Tây Uyễn, lên chiếc Rolls- Royce Phantom, lúc này Lục Hàn Đình thấp giọng nói: “Là vợ bố cưới, từ lúc nào phải hỏi ý kiến của con?”
Lục Thần Dịch cúi đầu, trên giấy viết: “Vậy con cũng muốn tìm vợ, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.”
Phía trước Sùng Văn đang lái xe, anh ta đã quen, đây chính là phương thức bình thường mà hai bố con này hai giao lưu.
Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm anh khí, liếc mắt Lục Thần Dịch, ý kia là bây giờ ngon rồi nhỉ?
Lục Thần Dịch xoát xoát viết: “tự con có tiền lo sính lễ, không cần bố mua nhà, cũng không cần bố mua xe, nói chung mang một cô con dâu về cho bó, về sau chúng ta ai sống phần nấy.”
Lục Hàn Đình bị Lục Thần Dịch chọc cười, những người phụ nữ bên người anh kia Lục Thần Dịch đều không thích, cậu rất bài xích những người phụ nữ kia làm mẹ mình, tuy Lục Thần Dịch có sự trưởng thành không hợp độ tuổi này, nhưng dù sao cậu vẫn là một đứa bé, trong lòng rất mẫn cảm, rất bài xích anh đột nhiên mang về một người phụ nữ bảo cậu gọi mẹ.
Đây là cách tốt nhất mà bạn nhỏ Lục Thần Dịch nghĩ ra, mỗi bên cưới vợ riêng, ai về nhà nấy.
Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, anh giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Lục Thần Dịch: “Yên tâm, bố tạm thời không có dự định kết hôn.”
Hai bố con về tới biệt thự Phong Lâm, biệt thự này là lúc Hạ Tịch Quán còn ở đây, Lục Hàn Đình tự tay chuẩn bị mái ấm tình yêu, bên trong có phòng em bé, có chỗ vui chơi cho con, mỗi một trang trí thiết kế đều lộ ra sự dày công và ảo tưởng của anh với tương lai một nhà ba người sống hạnh phúc.
Ba năm trước sau khi Lục Hàn Đình từ một dao kia dưới sống lại, liền trở về biệt thự Phong Lâm, Lục Thần Dịch cũng là ở chỗ này lớn lên, cậu ở phòng dành cho em bé.
“Tiên sinh, tiểu thiếu gia, hai người đã về, cơm đã chuẩn bị xong, có thể ăn rồi.” Thím Triệu đặt món ăn lên bàn.
Lục Thần Dịch ngồi bên cạnh Lục Hàn Đình, cậu lấy ra bánh ga-tô nhỏ má Ngô mua cho cậu, dùng muỗng nhỏ ăn một :Á miếng.
Bạn nhỏ Lục Thần Dịch thích ăn nhất chính là đồ ngọt, bánh kem.
Lục Hàn Đình chau mày kiếm anh khí, ánh mắt âm u nhìn Lục Thần Dịch, Lục Thần Dịch chẳng những có đôi mắt giống như cô, ngay cả sở thích ăn đồ ngọt cũng giống hệt.
Ba năm nay, không người nào dám ở trước mặt của anh nhắc tới cô, ngoại trừ bà nội.
Nhưng bây giờ số lần bà nội đề cập đến cũng ngày càng ít, bà sợ kích thích đến anh.
Lục Hàn Đình gõ xuống bàn vài cái: “Lục Thần Dịch, ăn tối, ăn ít đồ ngọt lại.”
Lục Thần Dịch biết bố không thích cậu ăn bánh ga-tô, cậu dùng cái muỗng nhỏ xúc một chút bánh ga-tô đút tới bên môi Lục Hàn Đình, để anh cũng ném thử.
Lục Hàn Đình tránh được: “Bố không thích đồ ngọt.”
Lục Thần Dịch trên giấy viết: “Vậy bố từng ăn qua bánh ga-tô rồi sao?”
Ăn rồi.
Lục Hàn Đình đột nhiên nhớ đến, mỗi lần cô ăn bánh ngọt xong, lúc anh hôn lên, trong miệng cô đều là vị sữa ngọt ngào, chắc cũng chính là mùi vị của bánh ngọt!
Ngày hôm nay anh cứ liên tục nhớ tới cô, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Đồng tử Lục Hàn Đình giống như vết mực nhuộm đặc, đã âm trầm không vui vài phần, anh lắc đầu, nói dối: “Không có.”
Lục Thần Dịch: “Vậy bó vì sao không cho phép con ăn, là bởi vì mommy con sao?”