Chương 1749:
“Lệ Quân Mặc, không cho phép đánh tôi, thả tôi ra!” Lâm Thủy Dao dùng sức giãy giụa.
Bà quăn quại, cái mông nhỏ vênh lên lắc qua lắc lại, rất đáng yêu, giống như con mèo nhỏ nhảy múa, thanh thuần lại câu người.
“Còn lắc mông!” Ông lại tét bà một cái.
Lâm Thủy Dao lúc này mới phát hiện tư thế này có bao nhiêu ái muội, bà giống như cô gái nhỏ nằm sắp trên đùi ông, nhận lấy sự dạy dỗ của ông.
“Lệ Quân Mặc, anh để tôi đứng lên trước đã.”
“Vậy cô có ngoan không?”
“Vê sau có nghe lời của tôi không?”
So”
Lệ Quân Mặc lúc này mới thoả mãn, bế bà lên.
Lâm Thủy Dao đã toan chạy, thế nhưng Lệ Quân Mặc đã đẩy bà ngã ở trên giường, vươn tay muốn cởi khăn tắm của bà.
Lâm Thủy Dao lúc này bảo vệ chính mình: “Lệ Quân Mặc, anh… anh làm cái gì: Lệ Quân Mặc hờ hững nhếch môi: “Lần trước cô để lại cây khương hoạt cho tôi dùng vô cùng tốt, ta cảm thấy tôi đã khỏe rồi, chúng ta thử lại một lần.”
Cái gì?
“Lệ Quân… ưml”
Trong đêm khuya, Lâm Thủy Dao đã mệt đến ngủ say, Lệ Quân Mặc đứng ở trên ban công đốt một điều thuốc, đều nói sau khi làm châm một điếu thuốc, cảm giác sống lại như thần tiên, những lời này quả nhiên không giả chút nào.
Gió thổi qua lành lạnh, ông quay người về trong phòng, người phụ nữ đã ngủ, hô hấp trở nên mềm nhẹ.
Ông thân cao chân dài đứng ở bên giường nhìn bà, sau đó vén chăn lên lên giường, ngủ ở bên cạnh bà.
Người phụ nữ tựa lưng vào ông ngủ, ông vươn cánh tay có lực khóa chặt vòng eo nhỏ mềm mại của bà xoay ngược bà lại, để bà đối mặt với ông.
Ông khuôn mặt nhỏ ấy, tỏa nắng hệt như nhiều năm trước, vừa rồi bà đã rất mệt, gương mặt hoạt bát đã đo đỏ như đóa hồng nở rộ, đã ngủ thật say.
Nết xấu xa đã khắc vào xương cốt, đàn ông đều không phải là đối thủ của bà, chỉ có nghiêm khắc trừng trị bà một trận, bà mới có thể lộ ra một mặt ngoan mềm như vậy.
Lệ Quân Mặc nhắm mắt lại hôn môi bà một cái, xúc cảm thật quá tốt, ông lại hôn sâu hơn.
Trong lúc ngủ mơ bà không phản kháng, mặc ông định đoạt.
Lúc này Lâm Thủy Dao khẽ ưm một tiếng, như sắp tỉnh.
Lệ Quân Mặc nhanh chóng buông lỏng bà ra, làm bộ mình đang ngủ.
Bên tai không có tiếng động, người phụ nữ cũng không tỉnh, Lệ Quân Mặc lại mở mắt ra, một bàn tay xuyên vào trong mái tóc của bà, giơ nửa cánh tay cường tráng lên, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của bà đặt môi xuống, đôi môi của bà làm cho ông mê say.
Cơ bắp từng cục căng lên, đã nhiều năm như vậy, chỉ có bà có thể để cho ông có cảm giác đẹp như vậy…
“Dao Dao.” Ông phủ ở bên tai bà khẽ khàng gọi tên bà.
Lâm Thủy Dao mơ một giấc mơ rất dài rất dài, bà từ nhỏ đã là Lan Lâu Công Chúa, bà bà chưởng giới mỗi ngày đều nói bên tai bà, Lan Lâu là trách nhiệm của bà.
Trách nhiệm là cái gì, bà không hiểu.