Chương 287: Quán Quán, Anh Sẽ Ổn Hơn
Hạ Tịch Quán đứng dậy xuống giường, nhẹ nhàng ôm
lấy vòng eo hẹp rắn chắc của anh từ phía sau.
Khoảnh khắc bị cô gái mềm mại từ phía sau ôm, thân
hình cao lớn thẳng tắp của Lục Hàn Đình Đình đột
nhiên cứng đờ, nhanh chóng xoay người lại: “Sao lại
xuống giường, anh còn chưa quét xong mảnh vỡ thủy
tinh trên sàn, em mau về giường đi, kẻo bị găm vào chân.”
Hạ Tịch Quán ôm anh không buông, khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt ngẳng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của
anh: “Lục tiên sinh, sau này chúng ta đừng cãi nhau
nữa, được không?”
Trong mắt Lục Hàn Đình hiện lên cảm xúc phức tạp,
anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khàn giọng
nói: “Rất xin lỗi em Lục phu nhân, vừa rồi anh đã nói
rất nhiều điều khiến em tổn thương sao?”
“Vâng, anh nói rằng anh không thiếu phụ nữ, có
những người phụ nữ khác xinh đẹp hơn em, xuất sắc
hơn em. Nếu em không nghe lời, anh cũng không cần
em nữa, còn sẽ không tha cho em và Lục Tử Tiễn, em
nói rồi, anh không bị vợ mình cắm sừng nhưng lại cứ
thích bảo mình mọc sừng, anh còn nói sẽ để em đi
thằng đàn ông khác tốt hơn, muốn ly dị với em… Ưml”
Lục Hàn Đình nghiêng người chặn cái miệng nhỏ
nhắn của cô.
Lúc nãy cả người anh bị cảm xúc u ám và cuồng bạo
kia trong lồng ngực khống chế, anh không biết mình
đã nói gì, bây giờ nghe cô lặp lại như vậy, anh cảm
thấy mình vô cùng khốn nạn.
Anh hôn dịu dàng nhưng dùng sức, như thể dùng nụ
hôn để diễn tả nỗi áy náy của mình, bàn tay nhỏ bé
của Hạ Tịch Quán nắm chặt lấy áo sơ mi đen của anh,
cô sợ đôi chân mình sẽ mềm nhũn mà trượt xuống.
Lục Hàn Đình Đình từ từ buông lỏng đôi môi đỏ mọng
của cô, nhưng mặt anh vẫn áp sát, anh trìu mến chạm
vào mũi cô, giọng nói khàn khàn gần như thì thầm:
“Mỗi lần nhìn thấy em ở cùng những người đàn ông
khác, anh lại cảm thấy như chính mình sắp phát điên,
một chút không khống chế được mình, giống như lúc
nãy ở viện nghiên cứu thấy Lục Tử Tiễn ôm em, một
khắc đó anh rất muốn giết chết cậu ta, sau đó giết em,
muốn hủy hoại thế giới này. Quán Quán, có lúc anh
cũng cảm thấy mình rất đáng sợ, bây giờ anh cũng
không có cách nào bảo đảm với em đây là lần cuối,
em có sợ anh không?”
Hạ Tịch Quán nhìn vẻ mặt mờ mịt không rõ của anh,
sau đó kiễng chân lên, nhanh chóng hôn lên đôi môi
mỏng của anh: “Em không sợ, Lục tiên sinh, em đã nói
rồi, em không sợ anh chút nào!”
Đôi mắt của cô gái trong vắt đẹp đẽ, bên trong không
hề có vẻ sợ hãi với anh, cô chỉ dùng ánh mắt rạng rỡ
nhìn anh, tràn đầy niềm vui và tình yêu dành cho anh.
Lục Hàn Đình đưa tay kéo cô vào trong lòng, siết chặt
cánh tay mạnh mẽ, muốn dùng sức khảm cô vào máu
xương mình, môi mỏng rơi lên trán cô lại hôn: “Quán
Quán, anh sẽ ổn hơn, anh nhất định sẽ ổn hơn!”
Anh nói, Quán Quán, anh sẽ ổn, nhất định sẽ ổn hơn.
Hạ Tịch Quán cảm thấy một chiếc lông vũ nhẹ lướt
qua hồ nước đáy lòng cô, khiến trái tim cô gợn sóng
hết vòng tròn này đến vòng tròn khác, trong lòng cô
phụ họa nói, đúng vậy, anh nhất định sẽ ổn hơn, vì em
nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, dù cho phải trả bất cứ
giá nào!
Bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán vịn lấy ngực anh,
nhẹ giọng nói: “Lục tiên sinh, vậy chúng ta hứa với
nhau đi. Lần sau, dù có tức giận, anh cũng không
được phép nói ra hai chữ ly hôn, cũng không được
phép nói không cần em. Có máy lời không thể nói bậy
được, em sẽ không chạy theo người đàn ông khác,
trừ anh ra, ai em cũng không cần.”
Lục Hàn Đình thu lại ánh mắt, hôn mạnh lên mái tóc
dài của cô: “Anh cũng vậy, không ai khác ngoài em.”