Chương 315: Đi Mua Thuốc Cho Tôi
Khi đó Diệp Linh ở nơi khác một thân một mình, không
quen biết ai, cô nằm trên giường, nhìn toàn bộ ga
giường trở nên ướt đẫm, đêm đó căn phòng thật yên
tĩnh, không hề có một tiếng động nào, càng vắng lặng
càng khiến lòng người hốt hoảng.
Cô cứ như vậy nằm trên giường, thân thể đau đến tê
đại, tiếng “tí tách” chậm rãi vang lên, hóa ra là máu
trên ga giường từng chút một nhỏ xuống sàn.
Cô lắng nghe tiếng máu chảy ra, trong lòng cảm thấy
có thứ gì đó đang tróc ra khỏi cơ thể, nhưng nỗi đau
ấy không bằng một phần vạn những gì cô cảm thấy
trong lòng, cô đưa tay ra che khuôn mặt đẫm mồ hôi
lạnh, khóc thành tiếng, bởi vì một khắc đó, cô chợt
hiểu rằng, trong cuộc trả thù này, Cố Dạ Cẩn đã dùng
cả mười năm để trở thành thế giới của cô, để rồi sau
đó anh tự tay phá hủy thế giới của cô.
Có Dạ Cần đi tắm trong nhà vệ sinh rồi bước ra, anh
đứng bên giường với chiếc khăn ấm trên tay và bắt
đầu lau người cho cô.
Diệp Linh cứ nhắm mắt trong tư thế đó, khiến người ta
cảm giác như cô đang ngủ.
Có Dạ Cần nắm tóc mái trong bàn tay to của mình, dịu
dàng chải tóc cho cô, đôi môi mỏng rơi trên vằng trán
cao xinh đẹp của cô: “Em nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu
cơm cho em.”
Có Dạ Cẩn ra khỏi phòng và xuống nhà, vào bếp tiếp
tục nấu ăn.
Rất nhanh phía sau truyền đến một giọng nói yếu ót:
“Tôi muốn uống thuốc tránh thai.”
Cố Dạ Cần quay lại, Diệp Linh không biết đã xuống
lầu từ lúc nào, lúc này cô đang đứng ở cửa, khuôn
mặt nhỏ nhắn tươi tắn của cô rất nhợt nhạt, trông hệt
như đang ốm nặng.
“Thuốc gì, vừa rồi anh không đụng vào em, phút
cuối… anh rất cần thận, không thể có thai được.” Cố
Dạ Cần nhếch môi không hài lòng.
Diệp Linh nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt vô cùng có chấp:
“Có phải anh không nghe hiểu lời tôi không, bây giờ đi
mua thuốc cho tôi, tôi phải uống thuốc!”
Mi mắt tuấn tú của Cố Dạ Cần chùng xuống, ánh mắt
sắc như lưỡi dao. “Diệp Linh, em quậy đủ chưa, cơ
thể em cứng ngắc thật sự khiến anh rất mát hứng,
nên anh tự giải quyết, anh còn không nói gì mà hiện
tại em trưng cái bộ dạng tái nhợt như quỷ ấy ra cho ai
xem, em còn nháo muốn uống thuốc, có phải cho rằng
anh vẫn có thể dung túng em như xưa? ”
Diệp Linh thu hồi ánh mắt: “Tôi hiện tại có thể đi được,
tôi tự mình đi mua.”
Cô quay lưng bỏ đi.
Có Dạ Cần bước tới và siết chặt lấy cổ tay mảnh mai
của cô, làn da trong lòng bàn tay mịn như sa tanh
nhưng lại lạnh như băng, cơn tức giận trong lồng
ngực anh dâng trào. Anh thà nhìn dáng vẻ yêu tỉnh
khuynh đảo chúng sinh của cô, chứ không phải vừa bị
anh chạm một chút mà dáng vẻ như ma chết trôi ấy.
Anh có nén lửa giận trong lòng: “Muộn như vậy em
chạy đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, là muốn bị
phóng viên chụp được, hay là muốn trêu chọc ánh mắt
mấy thằng du côn du đãng, em muốn uống thuốc
đúng không, được, anh mua cho eml”
Cố Dạ Cần thả cô xuống, lấy chìa khóa xe và đóng
sầằm của lại rồi bỏ đi.
Cố Dạ Cần đậu chiếc xe hơi sang trọng ở cửa hiệu
thuốc rồi sải bước đi vào. Không có ai trong hiệu
thuốc, nhân viên thu ngân đang lướt điện thoại.
Có Dạ Cần một tay đút vào túi quần, cuộn tròn ngón
tay cầm chìa khóa xe gõ “cốc cóc” hai lần xuống bàn,
sắc bén mạnh mẽ.
Nhân viên thu ngân nhìn lên, hai mắt sáng ngời, wow,
trai đẹp đến: “Qúy khách… quý khách, xin hỏi anh
muốn mua gì?”
Cố Dạ Cần liếc nhìn dãy chai có tên tiếng Anh trên kệ,
sau đó đưa tay chỉ: “Lọ viên vitamin C đó.”