Chương 2365:
Hà Băng bị đặt ở trên bồn cầu: “Anh ra ngoài trước đi.”
Diệp Minh cầm băng vệ sinh trong tay cô nhìn một chút, sau đó đôi mắt kia quét qua cô: “Anh thay cho em nhé?”
Hà Băng đoạt lấy băng vệ sinh dùng sức ném vào khuôn mặt tuấn tú tà khí mười phần kia của anh.
Diệp Minh cúi đâu vui vẻ cười, một tay đút trong túi quần khom lưng nhặt băng vệ sinh trên thảm lên nhét vào trong tay cô, sau đó xoay người đi ra ngoài, tựa trên vách tường đợi cô.
Xong việc, Diệp Minh đi qua lại ôm cô lên, dùng nước ấm rửa tay cho cô, cuối cùng ôm đặt lên giường.
Hà Băng còn ôm cổ anh không buông tay.
Hiện tại một chân Diệp Minh rơi vào trên thảm, một chân khác quỳ trên giường, cô gái quấn lấy anh, anh chống hai tay bên người cô, không đè lên cô: “Thả tay ra! Nếu không thả anh liền…”
Hà Băng ươn ướt nhìn khuôn mặt quá mức góc cạnh kia của anh: “Muôn rôi thì anh đi tìm người khác à.”
Diệp Minh vừa nghe: “Vẫn chưa dứt đúng không?”
Anh lôi hai bàn tay vắt trên cỗ mình của cô xuống, sau đó đứng dậy rời đi.
Anh không đi ra ngoài, mà khom lưng dọn dẹp đống hỗn độn trong phòng kia, văn kiện hoa quả còn có ghế mây đã gãy vụn khắp nơi.
Anh không gọi người hầu qua đây dọn, mà tự mình dọn.
Hà Băng nhìn anh, bởi vì khom lưng, dưới lớp áo sơ mi đen mỏng manh, bắp thịt rắn chắc nơi cánh tay và cơ bụng đều từng cục lồi lõm hẳn lên vạt áo, đôi chân dài thật dài, bò mông cũng săn chắc căng mẩy, so với phụ nữ còn gợi cảm hơn vài phần.
Cô xuống giường, nhào qua ôm lấy vòng hông lớn của người đàn ông.
Diệp Minh cứng đờ, nhanh chóng đứng thẳng người, trong tay anh còn cầm một phần văn kiện đã nhăn nhúm: “Hà Băng, có phải em bắt đầu hối hận rồi không?”
Cái gì?
Hà Băng khựng lại.
“Anh biết ở cạnh anh sẽ rất khổ cực, em có phải đã bắt đầu hối hận rồi?”
Nếu như không phải hối hận, sao cô lại bảo anh đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác?
Nếu như không phải hối hận, tại sao cô lại đột nhiên phát giận?
Nghe nói phụ nữ có những biểu hiện này, đó biểu thị cô muốn đổi bạn trai.
Trái tim Hà Băng đột nhiên đau đơn, cô biết tâm trạng tệ hại của mình đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến anh, cô cọ khuôn mặt nhỏ của mình vào bờ lưng anh tuấn dày rộng ấy: “Diệp Minh, em không hồi hận, thật đấy.”
Mặt Diệp Minh thả lỏng, nhanh chóng quay người sang, lòng bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô: “Thật không?
Vậy em nói cho anh biết, em làm sao vậy?”