Chương 429: Đến Cục Dân Chính Ký Giấy Ly Hôn
Lục lão phu nhân run sợ hồi lâu, nói không nên lời, bà
cúi đầu nhìn người đàn ông đang phủ phục trên đùi
bà: “Nhưng Quán Quán đi rồi, cháu làm sao bây giờ?”
Lục Hàn Đình căng đôi môi mỏng tái nhợt: “Chỉ là
cuộc sống sẽ như trước kia, cháu sớm đã quen rồi.”
Giọng anh khàn khàn, yếu ớt, tĩnh mịch, lại tự giễu.
Lục lão phu nhân chảy nước mắt, đau lòng sờ sờ mái
tóc ngắn của Lục Hàn Đình, đàn ông Lục gia ai nấy
đều là kẻ sỉ tình, bất kể là bố anh, hay là anh.
Lúc này lão phu nhân thậm chí không biết mình có
làm sai không, cuộc cưới thay này quá vội, ngoại trừ
khiến lòng anh càng chằng chịt vết sẹo, còn lưu lại
anh một thân tổn thương.
“Được, bà nội đồng ý với cháu, không đi tìm Quán
Quán, Quán Quán là cô gái tốt, các cháu đã đều lựa
chọn buông tay, bà nội không còn lời nào để nói,
nhưng từ ngày hôm nay trở đi, cháu nhất định phải
tích cực phối hợp trị liệu, dù là trị liệu vết thương trên
người cháu, hay là bệnh mất ngủ và bệnh tâm lý kia,
chuyện này cháu có đồng ý với bà không?”
Lão phu nhân lập tức dường như già đi nhiều tuồi, dù
sao tuổi tác bà đã rất lớn, không ở cùng được cháu
trai mấy năm, người cháu này khiến tâm bà không
cách nào yên được.
Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Được ạ.”
Diệp Linh nhận được điện thoại nhanh chóng mở cửa
nhà trọ, Hạ Tịch Quán đứng bên ngoài, viền mắt cùng
mũi đều đỏ bừng, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
“Quán Quán, cậu sao vậy, mau vào đi!” Diệp Linh lôi
Hạ Tịch Quán vào: “Quán Quán, tay cậu sao lạnh thế,
trên người ngươi cũng lạnh như khối băng, đến tột
cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Trước đây Hạ Tịch Quán có dòng máu trân quý hộ
thệ, quanh năm trên người cô đều rất ám áp, Diệp
Linh thích nhất ôm cô, đây quả thực là lần đầu tiên cô
ấy phát hiện trên người cô hệt như tảng băng.
Hạ Tịch Quán khóc đến sưng đỏ mắt nhìn Diệp Linh,
khàn khàn nói: “Linh Linh, bây giờ tớ không có nhà để
về, cậu có thể cho tớ ở nhờ vài đêm được không?”
“Nói cái gì đó, chỗ của tớ chính là nhà của cậu, cậu
muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, nói cho tớ biết chuyện
gì xảy ra, muộn thế này lại chạy đến đây, là gây gỗ với
Lục tiên sinh à?”
Đôi mắt trong veo của Hạ Tịch Quán nhanh chóng
dâng lên tầng hơi nước trong suốt, nước mắt lại muốn
rơi xuống: “Không, tớ và Lục tiên sinh… ly hôn rồi.”
“Cái gì?” Diệp Linh cảm giác lỗ tai mình nỗ tung, cô ấy
không thể tin nói: “Cậu cùng Lục tiên sinh ly hôn? Từ
từ đã, cậu chậm rãi kể cho tớ cũng được, ăn cơm tối
chưa, tớ hâm đồ ăn giúp cậu, ăn no bụng trước đã rồi
nói sau.”
Điều cô bạn thân quan tâm vẫn luôn là cô ăn có no
không, Diệp Linh không biết nấu ăn, nhưng trong căn
hộ có dì giúp việc, cô đặt đồ ăn trong lò vi sóng hâm
nóng, lại bưng một ly sữa bò nóng đưa tới, bảo Hạ
Tịch Quán vừa ăn vừa nói.
Hạ Tịch Quán không nói thêm gì, chỉ là kể hết chuyện
hôm nay xảy ra ở Hạ gia cho Diệp Linh.
Diệp Linh tức giận võ bàn: “Mẹ kiếp, Hạ Nghiên
Nghiên con đĩ này, tớ thật muốn xé rách con ả, nhưng
Lục tiên sinh quá làm tớ không ngờ đấy, anh ta vậy
mà vượt rào, tớ đã nói rồi mà, chuyện Hạ Nghiên
Nghiên đã cứu anh ta là một phiền phức lớn.”
Hạ Tịch Quán cúi cái đầu, im lặng ăn một miếng cơm,
không hề có hứng nhai trong miệng.