Chương 442: Lái Xe Đến Dưới Khu Trọ Cô
Lục Hàn Đình đến phòng trị liệu bên cạnh, Giáo sư
Smith ôn hòa cười nói: “Lục tổng, về tình huống của
cậu, tôi đã biết được đại khái, hiện tại mời cậu nằm
lên trên, tôi kiểm tra cơ thể cậu trước.”
Lục Hàn Đình đi tới giường đơn, sau đó nằm xuống.
Giáo sư Smith đi tới, vô cùng thân thiện trưng cầu ý
kiến: “Lục tổng, tôi giúp anh cởi quần, hay là cậu tự cởi?”
Giữa ấn đường anh tuấn của Lục Hàn Đình như đông
lại một tầng sương lạnh, vừa rồi hầu gái muốn cởi
quần của anh, hiện tại lại bị một tên đực rựa vây xem,
anh cảm tháy rất là không xong.
“Lục tổng, hay là tôi giúp cậu nhé.” Lúc này Giáo sư
Smith tự tay cởi thắt lưng anh.
Một giây kế tiếp Lục Hàn Đình liền ngồi dậy, mím đôi
môi mỏng thành đường thẳng lạnh lùng, anh nhanh
chóng xuống giường, trực tiếp rời khỏi.
Giáo sư Smith sửng sốt một chút: “Lục tổng, cậu đi
đâu vậy, chúng ta còn chưa bắt đầu trị liệu.”
Nhưng bóng lưng cao lớn của Lục Hàn Đình đã biến
mắt trong tầm mắt anh ta.
Lục Hàn Đình mang theo chìa khóa lên chiếc Rolls-
Royce Plantom, lái thẳng đến dưới khu trọ Túy Ngọc
Hoan, anh biết Hạ Tịch Quán gần đây đều ở tại chỗ
này của Diệp Linh.
Cửa số xe kế bên người lái chậm rãi trượt xuống, anh
ngước mắt nhìn lên, ở khung cửa đó đã kéo rèm che,
nhưng bên trong vẫn hắt ra ánh đèn vàng, tỏa ra hơi
thở ấm áp.
Trước đây ở U Lan Uyễn, dù cho cô có ngủ trước, cô
cũng sẽ để đèn cho anh.
Giờ cô đi, không còn ai để đèn cho anh rồi.
Trong phòng ngủ của anh, trong phòng nghỉ của
phòng làm việc chủ tịch, cũng không còn bóng người
nhỏ nhắn mềm mại của cô nữa.
Lục Hàn Đình lười biếng dựa lưng vào ghế, cứ như
vậy lặng lặng canh giữ dưới lầu cô, phiền muộn nóng
nảy trong lòng anh thoáng giảm bớt đi đôi chút.
Lúc này một chuỗi tiếng chuông điện thoại du dương
vang lên, là thư ký Nghiêm Kiên gọi.
Lục Hàn Đình ấn phím nhận, Nghiêm Kiên báo cáo:
“Lục tổng, vừa rồi mới nhận được tin tức, phu nhân đã
thu xếp đồ đạc rồi, cô ấy đã trình đơn từ chức ở Xu
Mật, đặt xong vé máy bay đến Đề Đô, hai ngày sau
phu nhân sẽ rời khỏi Hải Thành bay đến Đé Đô.”
Lục Hàn Đình siết chặt điện thoại, ong ong bên tai là
thông tin hai ngày sau cô liền bay mắt rồi!
Anh biết cô sẽ đi, nhưng thật không ngờ nhanh như vậy!
Lục Hàn Đình ném điện thoại sang ghế phó lái, lồng
ngực rắn chắc bắt đầu phập phòng, nhiều ngày chưa
ngủ khiến tròng mắt hẹp dài của anh đầy tia máu, còn
có một tầng lệ khí.
Anh nhanh chóng lấy ra thuốc ngủ, đổ ra ba bốn viên
đặt trong miệng nuốt xuống, quãng thời gian này anh
tìm được đường tắt đề trị chứng mắt ngủ và bệnh tâm
lý rồi, đó chính là dùng thuốc ngủ.
Chỉ cần nhắm mắt lại ngủ say, là anh có thể khắc chế
chính mình không đi quấy rối cô, cách xa cô xa.
Trong căn hộ trên lầu, Hạ Tịch Quán đã tắm xong, cô
ngồi trước đèn bàn lật ra cuốn y điển mẹ lưu lại, bắt
đầu nghiên cứu châm pháp của mẹ.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Hạ Tịch Quán
càng đọc càng cảm thấy kinh hãi, châm pháp của mẹ
tinh xảo huyền diệu, bên trong tích tụ lấy sức mạnh vô
cùng to lớn, khiến cô chấn động.
Cô cảm giác mình trước đây chính là éch ngồi đáy
giếng, quyển y điển này dường như mở ra thế giới
mới của cô.
Viện trưởng Lý Văn Thanh nói đúng, bây giờ y học đã
không còn cách nào thỏa mãn chí học của Hạ Tịch
Quán, cô là thiên chi kiêu nữ chân chính, càng cần
huyền diệu cao thâm hơn để dẫn dắt cô bứt phá bản
thân, bước vào một cảnh giới cao hơn.