Mục lục
Cưng chiều cô vợ trời ban - Hạ Tịch Quán (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2203:

 

Lúc này Hà Băng đột nhiên lên tiếng, trực tiếp cắt dứt bầu không khí vui vẻ hòa thuận này, cô nói: “Đường Ngọc, không cần anh đưa đâu, em theo mẹ ngồi xe trở về.”

 

Cái gì?

 

Dương Kim Đậu cứng đò, sắc mặt của Đường tổng và Đường phu nhân cũng biến đồi.

 

Ai nấy đều thấy được tâm tư muốn làm thông gia của hai nhà Đường Dương, hiện tại Đường Ngọc chỉ muốn đưa Hà Băng về nhà, cô lại từ chối, cô đã biểu đạt ý tứ đã rất rõ ràng rồi.

 

“Bác Đường, cô Đường, Đường Ngọc, cảm ơn đêm nay đã mời con đên, con về đây ạ, tạm biệt ạ.” Nói xong, Hà Băng trực tiếp xoay người rời đi.

 

Tài xế Dương gia cung kính kéo ra cửa sau xe, Hà Băng lên xe, đóng cửa.

 

“Băng Băng…” Đường phu nhân muốn nói lại thôi.

 

“Ngọc Phân, Đường Ngọc, ngày hôm nay Băng Băng có chút mệt mỏi, con bé kia suốt ngày chôn ở trong trường học, chắc là học đến váng đầu rồi. Không sao đâu, tớ trở về sẽ nói với nó, đêm nay trước cứ như vậy nhé.” Dương Kim Đậu nhanh chóng chào hỏi, sau đó cùng lên xe.

 

Trong xe, bâu không khí giữa hai mẹ con có chút cứng đờ, Dương Kim Đậu dứt khoát nói: “Băng Băng, con đã không phải là đứa trẻ nữa rồi, ý tứ của mẹ và Đường gia con cũng đã nhìn ra, mẹ trở về chọn một ngày hoàng đạo, để con và Đường Ngọc hứa hôn trước, chờ con tốt nghiệp, lập tức thành hôn cho các con.”

 

Hà Băng nhìn phong cảnh lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Mẹ, con không thích Đường Ngọc, cũng sẽ không kết hôn với anh ta.”

 

“Vậy con thích ai2 Tiêu Thành kia sao?”

 

Dương Kim Đậu xưa nay mạnh mẽ, hiện tại đã nồi trận lôi đình.

 

Nhắc tới cái tên “Tiêu Thành” này, Hà Băng run rẩy hàng mi dài, sau đó cúi đầu: “Con không có.”

 

“Băng Băng, con rốt cuộc đang gạt mẹ hay là đang lừa chính con, vừa rồi mẹ ở hành lang nghe được con và Tiêu Thành nói chuyện, Tiêu Thành hỏi con có hận nó hay không, tại sao con phải nói hận, chỉ cần con nói một câu không hận, con đã quên hết quá khứ, vậy Tiêu Thành cũng sẽ không xuất hiện lần nữa ở trước mặt con rồi, thế nhưng con nói hận, một cái hận của con hoàn toàn trói lại Tiêu Thành, bảo nó làm sao buông con?”

 

Dương Kim Đậu thật sự rất tức, vừa rồi ở hành lang, một người nói hận, một kẻ nói mạng của tôi vẫn là của em, bọn họ căn bản vẫn chưa buông bỏ được nhau.

 

Dương Kim Đậu cảm thấy hai người hiện tại đã ở ngay sát biên giới nguy hiểm, điên cuồng dò xét, chỉ cần có chút manh mối, hai người liền có thể tro tàn lại cháy.

 

Khuôn mặt trứng ngỗng của Hà Băng thanh lạnh: “Là anh ta nợ con, tại sao con phải buông tha cho anh ta?”

 

“Băng Băng, vậy con muốn anh ta làm thế nào? Con tỉnh lại đi! Thằng đó đã kết hôn rồi, con của nó đều đã ba tuổi rôi!” Dương Kim Đậu kích động nói.

 

Hà Băng không muốn tranh luận với mẹ những thứ này, cô mở miệng: “Dừng xe.”

 

Tài xế nhanh chóng ngừng xe lại, Dương Kim Đậu vừa nhìn, đã đến trường học.

 

“Băng Băng, đã trễ thế này con còn muốn trở về trường học sao, không phải đã nói đêm nay ngủ ở nhà sao?”

 

Hà Băng mở cửa xe đi ra ngoài: “Mẹ, mẹ về đi, con có chút việc ở trường, còn phải làm luận văn tốt nghiệp.”

 

“Băng Băng, mẹ đã nói chuyện với giáo sư con rồi, bọn họ rất thích con, muốn giữ con ở lại dạy. Con gái à, trở thành một giáo sư đại học danh giá đã bỏ xa đám thượng lưu danh ở phía sau con rồi, điểm này ngươi nhất định phải nghe lời mẹ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK