Chương 1567:
Có Hiền đã cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong lòng tay gã vừa non vừa trơn, xúc cảm hệt như tơ lụa, ý niệm tà ác trong lòng gã “phụt” một tiếng châm lửa, cảm giác này vừa cắm ky lại kích thích, so với năm đó gã đối với mẹ Diệp Linh Tôn Di còn sâu hơn.
Lúc Diệp Linh còn rất nhỏ, gã liền nhìn lén Diệp Linh tắm, mặc dù không thực hiện được.
Hiện tại Diệp Linh chủ động vào trong phòng gã, Có Hiền sao mà có thể chịu được nữa?
Cố Hiền dùng sức đẩy, Diệp Linh ngã vào trên giường mềm mại.
Thình lình không trọng lực làm cho Diệp Linh kinh ngạc một chút, thần trí hỗn độn lập tức thanh tỉnh, con ngươi màu đen khôi phục tiêu cự, cô khiếp sợ nhìn Có Hiền.
Cố Hiền sao lại tới đây?
Hay là, cô tại sao lại ở chỗ này?
“Bác Cố, con bị sao vậy ạ?” Diệp Linh luống cuống tay chân muốn đứng lên.
Phòng này là của Cố Hiền, cô còn nằm trên giường Cố Hiền, điều này làm cho cô nổi da gà, cả người cũng giống như bị điện giật muốn đứng dậy.
Cô không kịp suy nghĩ chuyện trải qua, toàn bộ đại não cô đều rối loạn, hơn nữa, cô có một loại dự cảm rất xấu.
“Linh Linh, con đã tới rồi, còn muốn đi đâu?” Lúc này Cố Hiền không kịp chờ đợi xông tới.
Con ngươi Diệp Linh co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nồi nhìn Cố Hiền nhào tới cô, cô nhanh nhạy tránh một cái, tránh được Cố Hiền.
Cố Hiền trực tiếp nhào hụt một cái, gã có chút không vui: “Linh Linh, em đây là ý gì, lẽ nào anh hiểu sai ý em rồi?”
Diệp Linh khựng lại, còn chau nhẹ nhẹ hàng mày liễu, tuy cô còn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng bác Có trước mắt đã không phải là bác Có mà cô vẫn biết rồi.
Diệp Linh lặng lẽ nói: “Bác Cố, bác nghĩ con có ý gì?”
“Linh Linh, em còn gọi anh là bác Cố sao, anh không muốn làm bác Cố của em, anh muốn làm người đàn ông của em!” Có Hiền nói.
Hô hấp Diệp Linh bị kiềm hãm, cứ như vậy nhìn Cố Hiền trước mắt, cô cảm giác hai lỗ tai mình ong ong, cô không biết vừa rồi bản thân đã nghe tháy cái gì.
Là gã mang cô về Cố gia.
Trong lòng cô vẫn rất cảm kích, rất tôn kính gã.
Tuy Cố Hiền không thể so sánh với với bố cô, thế nhưng chí ít ở trong lòng Diệp Linh, Có Hiền cũng giống như bó, nhưng là bây giờ gã nói với cô, gã muốn làm người đàn ông của cô!
“Bác Cố, bác…”
“Linh Linh,” Cố Hiền si mê nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh: “Em thực sự là càng ngày càng giống với mẹ em, mỗi khi nhìn em lớn lên, anh càng thêm yêu thích em vài phần, năm đó anh mang em về Cố gia, không phải là coi em là con gái nuôi, anh vẫn luôn đợi em lớn lên.”
“Linh Linh, có thể em cảm thấy tuổi tác anh có chút lớn, thế nhưng người đàn ông tuổi lớn biết thương yêu em, chỉ cần em bằng lòng ở chung với anh, anh ngay lập tức sẽ cùng ả đàn bà điên Ôn Lam kia ly hôn, anh đã chịu đủ bà ta rồi, Linh Linh, anh yêu em, người anh vẫn luôn yêu là em.”
Nghe những lời này, Diệp Linh đã cảm thấy trong lòng như nhắc lên sóng lớn, cô muốn nôn.
Những lời này tuyệt đối là lời nói buồn nôn nhất mà cô nghe qua, buồn nôn không gì so được.