Chương 2909:
Bởi vì em cũng trôn không thoát đâu.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời đi.
Lâm Bắt Nhiễm siết chặt tay, cô lại một lần nữa bị hắn làm nhục, lúc hắn muốn liền tới, phát tiết Xong: liền rời đi, xem cô như thành một công cụ mà thôi.
Trương Hàn về tới phòng mình, hắn đứng ở trước đài rửa mặt cởi áo, hiện tại trên bắp thịt rắn chắc tất cả đều là vết cào, là ban nãy bị cô cào xuông.
Vết cào ái muội này khiến người ta không cân đoán cũng biết đã xảy ra thứ gì, nhớ tới dáng vẻ ngang bướng vừa rồi của cô, hắn liền cúi đầu chửi tục một tiếng, yết hầu còn khẽ cuộn, không t thê không nói hắn rất thích cô như thê.
Hiện tại chỉ cần nghĩ một hồi, hắn đều muốn xông về phòng cô, lại hung hăng bắt nạt cô.
Trương Hàn vào phòng tắm bắt đầu tăm gội.
Lâm Bắt Nhiễm đau nhức toàn thân, không còn sức lực để nhắc mình, nằm một lúc lâu cô mới chậm rãi ngồi dậy, quân áo của cô đều ở trên mặt đất, đã xé nát thành từng mảnh, không thể mặc nữa rồi.
Lâm Bát Nhiễm chỉ có thể lấy ra một bộ quần áo mới mặc vào người, trên người rât khó chịu, dinh dính, cô đi vào tăm rửa.
Lúc tắm gội cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất mẫu chót, hắn không làm biện pháp an toàn.
Tuy là hắn nói mình đã từng thắt ống dân tỉnh, nhưng cũng không chắc chắn trăm phân trăm ngừa thai, hắn đã rất lâu không chạm vào mình, cho nên trước đây cô hoàn toàn không suy nghĩ đến vấn đề này, đêm nay hán đột nhiên qua đây, cô lại phải suy nghĩ về nó.
Không được, cô phải uống thuốc tránh thai ăn mới an tâm.
Cô không cần đứa bé của tên ma quỷ kia.
Lâm Bát Nhiễm mặc quần áo tử tế, đợi cô về. đến phòng đột nhiên bước chân bị kiềm hãm, bởi vì trong phòng cô có nhiều người.
Vài người áo đen xuất hiện.
“Các người là ai, ai cho các người vào đây?” Lâm Bát Nhiễm nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, cô muốn hô to cứu mạng.
Thế nhưng mấy người áo đen kia nhanh chóng dùng một í tắm vải bụm miệng cô, Lâm Bật Nhiễm không kịp lên tiêng đã hai mắt tối sâm, trực tiễp bắt tỉnh.
Lúc Lâm Bắt Nhiễm tỉnh lại phát hiện mình đã bị bắt cóc, hai tay hai chân cô đều bị trói lại, bây giờ bị ném vào một chiếc xe đen.
Cô đã rời khỏi phủ đệ Trương Hàn, không biết đang đi trên đường nào.
“Các người là ai, các người tại sao muôn bắt cóc tôi?” Lâm Bắt Nhiễm lúc này lên tiếng hỏi.
Lúc này một người áo đen tháo mặt nạ ra, lộ ra một gương mặt quen.
thuộc: “Lậm Bắt Nhiễm, lễ nào cô không biết tôi sao?”
Vậy mà lại là Kiều Lan.
Lâm Bắt Nhiễm hoài nghi mình hoa mắt, Kiều Lan làm sao lại biến thành người áo đen: “Kiều Lan, cô muốn làm cái gì? Cô mau chóng thả tôi ra, nêu như: Trương Hàn biệt chuyện này, cô chắc chăn sẽ chết.”
“Ha ha ha,” Kiều Lan không lo ngại gì cười to nói: êm qua Trương Hàn đã qua đêm trong phòng cô nhỉ!?”
Lâm Bắt Nhiễm chau chặt hàng mày thanh tú, không nói chuyện.