Chương 777: Dạ Lão, Ông Thấy Thế Nào
Dạ Huỳnh cắn răng, sau đó nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, cách Vô Ưu nói thực sự rất tốt, con nhịn đau cắt cỗ tay chút đi!”
Lệ Yên Nhiên nhìn lưỡi dao nhỏ kia liền sợ, cô ta rụt về phía sau: “Mẹ, con sợ đau, con thật sự sợ đau mà.”
Dạ Huỳnh nắm chặc bả vai Lệ Yên Nhiên dùng sức lắc vài cái: “Yên Nhiên, con nghĩ về Lục Hàn Đình chút đi! Lế nào con muốn dâng hai tay tặng Lục Hàn Đình cho Hạ Tịch Quán kia sao, đến lúc đó Hạ Tịch Quán leo lên cái ghế Lục phu nhân, trong lòng con có vui không? Chỉ cần con nhẹ nhàng cắt cổ tay một lần, Lục Hàn Đình sẽ là của con!”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên trắng bệch, ánh mắt lướt từ trên mặt Dạ Huỳnh chuyển qua mặtDạ Vô Ưu, Dạ lão cùng Dạ Minh Châu. Bọn họ đều nhìn cô ta, dường như đang nói Yên Nhiên, nhanh lên, mau nhanh cắt cổ tay đi!
Lệ Yên Nhiên khóc không ra nước mắt, hai chân cô ta mềm nhữn, trực tiếp ngồi phịch ở trên thảm.
Buổi tối, Lệ Yên Nhiên được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát vang lên khắp ngõ thành phố, gần như là kéo Lệ Yên Nhiên dạo quanh cả Đề Đô này một vòng.
Tất cả ký giả truyền thông đều bị thông báo bất ngờ phỉa tăng ca, ai nấy khiêng cameras vây đến bệnh viện, bảo vệ phía ngoài căn bản đỡ không được, rất nhiều người đã tuôn đi vào.
Trong phòng bệnh V.I.P, vết thương trên cỗ tay Lệ Yên Nhiên đã được băng bó, nhưng quyết tâm tự sát của cô ta vô cùng cao, vết thương trên cổ tay cắt rất sâu, cho dù đã băng vải, nhưng máu vẫn thắm ra ngoài, nhìn vết máu loang lỗ mà giật mình.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Yên Nhiên cũng không còn chút huyết sắc nào, cô ta mặc quần áo bệnh nhân màu lam trắng, đang gào khóc: “Mẹ, tại sao mẹ lại cứu con, để con chết đi…
Hu hu… Con không muốn sống, anh Hàn Đình đã không cần con nữa… Con yêu anh ấy nhiều năm như thế, mới vừa đính hôn trở thành vị hôn thê của anh ấy, bây giờ lại bị từ hôn… Mà chuyện từ hôn con cũng là người cuối cùng được biết…”
Trên mặt Dạ Huỳnh đều là nước mắt, bà ta ôm chặt Lệ Yên Nhiên đang kích động vào lòng mình: “Yên Nhiên, con đừng kích động, mẹ tin tưởng Hàn Đình chỉ là nhất thời si mê thôi, cậu ta sẽ hồi tâm chuyển ý thôi mà.”
“Mẹ, Hạ Tịch Quán ở đâu, hiện tại con phải đi tìm Hạ Tịch Quán, con cầu xin cô ta… Con cầu xin cô ta nhường anh Hàn Đình cho con, con thật sự rất yêu anh Hàn Đình, con không thể không có anh ấy…”
Đám phóng viên bên ngoài bị ba lớp vệ sĩ ngăn lại bên ngoài, không vào được, nhưng bọn họ đều thấy màn kịch của hai mẹ con Dạ Huỳnh và Lệ Yên Nhiên, bọn họ khit mũi, sắp khóc đến nơi, hai mẹ con này thảm quá!
Đám người bán tán ồn ào, lòng đầy căm phấn.
“Hạ Tịch Quán thật sự không phải người, cô ta lại bức Yên Nhiên tiểu thư cắt cỗ tay tự sát!”
“Tôi nghe giọng của Yên Nhiên tiểu thư, Yên Nhiên tiểu thư là bị từ hôn, từ hôn chỉ là bên Lục tổng đơn phương đồng ý mà thôi Ấy.”
“Quá ghê tởm, tôi không nhìn nỗi luôn rồi, tôi làm ký giả nhiều năm như vậy còn lần đầu tiên chứng kiến được hạng bồ nhí phách lối ác độc như thế này!”
Lúc này một nhóm người đã đi tới, dẫn đầu là Dạ lão.
Dạ lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, sắc mặt trầm trọng, ông ta đến thăm Lệ Yên Nhiên.
Tất cả ký giả truyền thông thoắt cái chen chúc đến, đưa micro đến Dạ lão.
“Dạ lão, cháu ngoại của ngài cắt cỗ tay tự sát, xin hỏi ngài có cảm tưởng thế nào về cuộc tình tay ba lằng nhằng giữa Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán và Yên Nhiên tiểu thư ạ?”