Chương 930: Hạ Tịch Quán, Không Được Khi Dê Anh
Lần này anh hôn ôn tồn lại không mắt lực đạo, trằn trọc trên đôi môi đỏ mọng của cô, như thể muốn dùng nụ hôn triền miền này hòa tan cô.
Viên ô mai chua chua ngọt ngọt kia còn bị anh câu mát, hiện tại trong miệng hai người đều là hương ô mai ngọt ngào.
Hạ Tịch Quán giơ tay lên chống lồng ngực to lớn của anh, đây anh ra.
Lục Hàn Đình rời khỏi môi cô, trong tròng mắt lại bừng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, anh khàn khàn nói: “Quán Quán, anh muốn em.”
Hạ Tịch Quán nhớ tới hành vi bạo lực của anh lần trước còn làm cô bị thương, lúc này mới có vài ngày, cuối cùng anh lại đòi hỏi cô rồi.
“Lục Hàn Đình, anh tìm đến em có phải vì muốn làm chuyện kia không?”
“Không phải.”
“Vậy anh đừng chạm vào em, nếu như anh muốn thì tìm Lệ Yên Nhiên đi! Trong mắt của em, hai người chỉ thiếu một tờ giấy kết hôn mà thôi, đây là nghĩa vụ làm vợ của cô ta với anh, anh có thể tìm cô ta phát tiết.”
Bầu không khí tốt đẹp nồng nàn ban nãy nhanh chóng bị phá hư, ánh mắt Lục Hàn Đình chợt ngoan, ngồi bật dậy: “Em mới vừa nói cái gì, lập lại lần nữa.”
Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Nếu như anh muốn nghe, em có thể nói mười lần nói một trăm lần, anh muốn thì đi tìm Lệ Yên Nhiên đi! Anh có thể lên giường của cô ta!”
Lần này sắc mặt Lục Hàn Đình cơ hồ là âm trầm có thể đỗ giông, cô nói không muốn anh thì thôi, hiện tại cô còn bảo anh đi tìm Lệ Yên Nhiên!
Cô đầy anh ra ngoài, đây anh tới giường phụ nữ khá!
cLần này cô thực sự quá đáng!
Lục Hàn Đình mím môi, đứng dậy đã đi xuống giường, trực tiếp đi ra ngoài.
Anh đi thật?
Anh muốn đi tìm Lệ Yên Nhiên đúng không?
Anh ngủ với Lệ Yên Nhiên một lần, chẳng lẽ còn muốn ngủ lần thứ hai?
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngồi dậy, cô nhắc gôdi dùng sức đập lên người anh: “Lục Hàn Đình, anh mà đi thì đừng có về nữal”
Cái gối kia đập trúng gáy Lục Hàn Đình, anh liền dừng bước.
Một giây kế tiếp anh đột nhiên quay người sang, bước mạnh về phía giường, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm cô, như là một dã thú muốn ăn thịt người , sau đó từ trong cổ họng bức ra chất giọng đáng sợ: “Hạ Tịch Quán, không được bất nạt anh như vậy!”
Bức tường cao trong lòng Hạ Tịch Quán trong nháy mắt ầm ầm đỗ nát, anh dùng giọng nói vô cùng tàn nhẫn, nói ra lời nói kinh sợ nhất.
Anh bảo cô không được bắt nạt anh!
Hàng mi Hạ Tịch Quán khế run, cô nằm xuống cuộn tròn người, cô đưa lưng về phía anh.
Lục Hàn Đình biết trong lòng cô rất khó chịu, thế nhưng chất độc hóa lão kia giống như cái hố sâu giữa cô và anh, khiến bọn họ không cách nào vượt qua nỗi.
Lục Hàn Đình nắm đầu vai oánh nhuận của cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ: “Quán Quán, anh không muốn nữa, có được không? Em không cho anh chạm vào, anh sẽ không chạm, hai ngày nữa là năm mới rồi, anh đã gạt ra lịch trình, mấy ngày này sẽ ở cạnh em.”
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt: “Em ở chỗ này mãi thấy rất ngột ngạt, em muốn ra ngoài hít thở không khí, giải sầu một chút.”
Cô muốn đi ra ngoài.
Ánh mắt Lục Hàn Đình tối sầm, không phải anh không cho cô ra ngoài, mà là một khi đi ra, chỉ sợ sẽ có chuyện.
Anh hạ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc kia, bởi vì cô từ từ nhắm hai mắt, nên anh không nhìn thấy được ánh mắt cô, nhưng mấy ngày này cô yên lặng quá lâu, hiện tại đột nhiên nói muốn ra ngoài giải sầu, anh không biết cô đang có ý gì.
*Được, Quán Quán, anh có thể mang em ra ngoài giải sầu một chuyền, thế nhưng em ngàn vạn lần đừng nỗ lực chạy trốn, em không chạy thoát được đâu…”