Chương 2313:
“Không thích.”
Anh nói không thích.
Anh không thích Lý Kỳ.
Hà Băng câu đôi môi đỏ mọng, sau đó hôn anh.
Diệp Minh như bị xúc dộng, lúc này Hà Băng nhìn anh, lại hôn lên.
Anh không nhắm mắt, trơ mắt nhìn cô, đôi mắt của cô thật đẹp, trắng đen phân rõ giống như đứa bé sơ sinh, thuần túy sạch sẽ.
Anh như bị đầu độc, nhanh chóng đảo khách thành chủ hôn cô.
Đầy đầu anh đều vang vọng một giọng nó — là do cô đưa tới.
Người đàn ông thở gâp, trong tròng mắt sâu thẳm chất chứa đầy tình yêu mãnh liệt, chờ lúc anh trầm mê, Hà Băng đột nhiên tránh được, không cho anh hôn.
Nụ hôn của Diệp Minh rơi vào khoảng không, hai ngón tay thon dài bóp khuôn mặt nhỏ nanh của cô: “Trêu chọc anh à, hửm?”
“Diệp Minh, nói anh thích eml”
Diệp Minh, nói anh thích em đi.
Diệp Minh khựng lại, chăm chú nhìn cô.
Hà Băng khẽ cựa quậy, điều chỉnh tư thế, to gan dạng chân trên vùng đùi bền chắc của anh: “Diệp Minh, nói anh thích em, ngày đó ở trong bệnh viện anh đã hứa sẽ cho em câu trả lời, em biết anh thích em, bây giờ em muốn nghe anh chính miệng nói với em.”
Diệp Minh cảm thấy trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, mỗi câu mỗi một chữ của cô đều mang vô tận dụ hoặc, như lời nguyền từ từ dẫn dắt anh, để anh nói thích cô.
Cô nói, cô biết anh thích cô.
Trong đôi mắt sáng ấy đều là vẻ kiêu ngạo khoe khoang, đôi mắt ấy quá xán lạn, Diệp Minh đã cảm thấy hai mắt mình đều bị phỏng rồi, người đàn ông luôn đi về phía trong bóng tối phía trước, cô là phong cảnh xinh đẹp nhất anh gặp qua giữa hàng hà những tia sáng diệu kì.
Chu Siêu nói rất đúng, cô nguy hiểm.
Thế nhưng, anh đã trầm mê.
“Hà Băng, anh thích em.” Ở trong ánh mắt cô, anh nghe được thanh âm mình.
Anh nói, anh thích cô.
Hà Băng nhướng mày, mặt cong mày cười: “Thích đến bao nhiêu?”
Cái này…
“Thích đến có thể trao tính mạng mình cho em.” Diệp Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
Hà Băng đã cảm thấy anh thực sự là một thẳng nam, không biết dỗ ngon dỗ ngọt, mở miệng ngậm miệng tất cả đều là “mạng của anh về sau là của em” “có thể trao tính mạng mình cho em”, thế nhưng không còn cách nào, cô chính là thích, thích đến chết.
Hà Băng nhìn anh, trong mắt nhộn nhạo một vũng nước xuân mềm mại:
“Diệp Minh, em cũng thích anh, vô cùng thích, nếu như anh hỏi em có thích đến bao nhiêu, em cũng không biết, thế nhưng em nghĩ… nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, em nhất định sẽ đi cùng với anh, dù cho trên trời hay dưới cõi nhân gian, em đều sẽ tìm được anh, tuyệt đối sẽ không để anh cô đơn, sẽ không để anh một mình.”