Chương 746: Lục Hàn Đình Là Một “Tiểu Công Trúa” Ngạo Kiều(*)
() Tiểu công trúa: là cách đọc bập bẹ của từ tiểu công chúa, được cư dân mạng Trung Quốc dùng để chỉ những chàng trai hay dỗi, hay suy nghĩ lung tung, cho mình là quý giá, hệt như những cô nàng có tính công chúa nhưng là phiên bản nam.
(‘) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hỗ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng” .
Hạ Tịch Quán đứng ở chỗ này, ánh mắt sáng trong khóa chặt trên bóng người cao lớn kia, nhìn anh trong thế giới mênh mông điên cuồng tìm kiếm cô.
Tất cả ký ức như tua ngược về mấy tháng trước, ngày cuối cùng anh rời đi kia, anh dè đặt lại hèn mọn lấy lòng cô leo cây, tặng cô ba hòn trứng chim, muốn cùng cô ấp nở ra chim nhỏ.
Hốc mắt trắng nõn chợt đỏ ửng, bên trong dâng lên hơi nước trong suốt, Hạ Tịch Quán muốn khóc lại muốn cười, biến bản thân mình như kẻ ngốc.
Một khắc như thế cô mới hiểu thấu Lục Hàn Đình bây giờ, Lục Hàn Đình bây giờ giống như là một “nàng công trúa” ngạo kiều, trong lòng của anh luôn là mâu thuẫn lại bài xích, anh rõ ràng chính là thích cô, anh thích cô mà.
Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy Lục tiên sinh chưa bao giờ rời đi, Lục Hàn Đình chính là Lục tiên sinh, Lục tiên sinh chính là Lục Hàn Đình!
Loại nhận thức này tràn đầy vào toàn bộ lồng ngực cô, Hạ Tịch Quán chạy vội đến, từ phía sau ôm lấy vòng eo to lớn của Lục Hàn Đình.
Thân thể mềm mại của cô gái trong nháy mắt dính sát từ phía sau, thân hình cao lớn Lục Hàn Đình thoáng cứng đờ, đồng thời dây thần kinh căng thẳng của anh cũng buông lỏng xuống, bàn tay to xuôi ở bên người siết chặt lại, anh xoay người, nhìn cô chằm chằm, hung dữ mắng: “Hạ Tịch Quán, ai cho cô chạy loạn, chỉ vì tôi mới nói cô vài câu, cô liền nổi tính công chúa bỏ chạy sao, bên ngoài rất nguy hiểm cô có biết hay không hả?”
Ban nãy anh nồi nóng, đổi thành bắt kỳ người đàn ông nào biết cô gái mình thích đã kết hôn trong chốc lát cũng không tiếp thụ nổi, anh vừa định bình tĩnh tâm trạng một chút, nhưng ngắng đầu một cái liền phát hiện cô lại mắt dạng.
Cô luôn khiến người ta không bớt lo như vậy!
Hạ Tịch Quán ngước khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc nhìn anh, nhẹ nhàng cười nói: “Anh quan tâm tôi?”
Cái gì?
Lục Hàn Đình lúc này mới phát hiện phản ứng của mình có hơi quá khích, anh mím môi, khuôn mặt tuấn tú nhất thời rất khó nhìn: “Không có.”
Hạ Tịch Quán nhón chân lên, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, áp sát đôi mắt đen láy lắp lánh ánh sao lại gần anh, chớp chớp: “Anh có! Anh quan tâm đến tôi!”
Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định.
Thứ Lục Hàn Đình không chịu nồi nhất chính là dáng vẻ cô chủ động quyền rũ anh, giờ cô lại muốn giở trò gì nữa đây?
Anh gạt cánh tay của cô ra: “Hạ Tịch Quán, đừng đụng tôi!”
“Vậy tôi… hôn anh, có thể chứ?”
Hạ Tịch Quán áp lên, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh.
Mùi thơm trong veo của cơ thể thiếu nữ tập kích xộc đến, quanh quần dưới chóp mũi cô, môi cô ngọt ngào đến thế, hệt như đã ăn kẹo sữa nào đó.
Lục Hàn Đình không thích đồ ngọt, nhưng lại thích cô gái nhỏ ngọt ngào.
Dáng người cao lớn đóng băng.
Hạ Tịch Quán tự nhiên nhận ra phản ứng của anh, ban đầu gió lạnh đã thổi tan chút khô nóng trên người, nhưng vừa chạm vào anh, cô lại bị “cọ” sinh thêm nhiệt.
Hạ Tịch Quán nâng khuôn mặt tuần tú ấy, hôn sâu hơn.
Cô với anh đã kết hôn, chuyện thân mật đều đã làm, nhưng bình thường đều là anh chủ động, bá đạo nắm tiết tấu trong tay, cô chỉ cần thuận theo.
Hiện tại xem như là cô ít nhất đã có chủ động, cô học dáng vẻ của anh hôn anh.
Lục Hàn Đình rất muốn từ chối, bàn tay xuôi ở bên người buông ra rồi siết chặt, lại buông ra, nhưng dù anh dùng hết khí lực toàn thân cũng không thẻ đây cô ra, anh luyến tiếc đẩy ra.
Anh cứ như vậy cứng đờ người để cô hôn.
Lúc này Hạ Tịch Quán buông lỏng anh ra, khuôn mặt tuyệt sắc đỏ bừng, trông vô cùng hoạt sắc sinh hương(*), cô mềm mại khe khẽ hỏi anh: “Có muốn… hôn tiếp không?
(*) Miêu tả nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của người phụ nữ.