Chương 284: Lục Hàn Đình, Anh Như Vậy Khiến Em Rất Tổn Thương
Cô không về nhà là vì cô phải thử độc, thử độc xong
thì cô đau đến ngất xỉu, nên Lục Tử Tiễn mới đỡ cô…
Nhưng những điều này cô giải thích thế nào với anh đây?
“Em.. Hôm nay em cảm thấy hơi mệt, Lục Tử Tiễn đỡ
em một chút, chúng em không như anh nghĩ…”
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô gái, Lục Hàn Đình
biết cô đang nói dối, cô vậy mà lại nói dối!
“Hạ Tịch Quán, em nghiêm túc hơn được không, giải
thích qua loa như vậy, trong mắt em anh dễ lừa thế à?”
Hạ Tịch Quán vươn tay nắm lấy tay áo anh: “Lục tiên
sinh, anh có thẻ tin tưởng em một lần được không, em
thật sự không có gì với Lục Tử Tiến…”
Lục Hàn Đình lạnh lùng hát cô ra rồi đạp ga tăng tốc.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng cảm thấy chóng mặt và
buồn nôn, cô khó chịu đè chặt ngực mình.
Ánh mắt Lục Hàn Đình vẫn luôn chú ý tới cô, cô không
chịu nổi tốc độ nhanh như vậy, lại muốn nôn mửa, anh
siết chặt tay lái, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ muốn
bộc phát trong lồng ngực, từ từ giảm tốc độ.
Rất tệ, Lục Hàn Đình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,
cảm thấy mình hiện tại thật sự rất tệ.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đậu bên ngoài tập đoàn
Lục thị, Lục Hàn Đình ôm Hạ Tịch Quán lên tận lầu
vào văn phòng giám đốc.
Sải bước anh rất rộng, Hạ Tịch Quán loạng choạng đi
phía sau, khi đến văn phòng tổng tài, anh trực tiếp mở
cửa phòng nghỉ, ném cô vào.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Tịch Quán đến đây.
Cô ấy có gắng ồn định bản thân, định trấn an Lục Hàn
Đình: “Lục tiên sinh, chúng ta đừng cãi nhau được
không, anh cảm thấy bây giờ tinh thần anh không ổn
định là do hôm qua anh không uống thuốc đấy, hôm
nay mau mau uống thuốc đi ạ.”
Hạ Tịch Quán đưa cho anh viên thuốc.
Lục Hàn Đình vươn tay, trực tiếp hất rơi viên thuốc
trên thảm: “Anh không cần uống thuốc, anh không
phải bệnh nhân!”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt mấy
viên thuốc: “Lục tiên sinh, anh đừng làm loạn nữa, tạm
thời uống viên thuốc này đi, nhanh thôi em sẽ nghiên
cứu ra thuốc mới, em sẽ chữa khỏi bệnh cho anhI”
Hạ Tịch Quán định nhặt viên thuốc lên, nhưng Lục
Hàn Đình đã hạ eo, cánh tay rắn chắc nhắc lấy vòng
eo mềm mại của cô, trực tiếp ôm cô lên bồn rửa mặt.
Anh giơ tay cởi bỏ áo khoác đen, anh chen vòng eo
thon chắc vào giữa hai chân cô, sau đó nhắm mắt cởi
quần cô ra.
Đồng tử Hạ Tịch Quán co rụt lại, nhanh chóng năm lấy
bàn tay to của anh: “Lục tiên sinh, anh làm gì vậy?”
Đôi mắt dài hẹp của Lục Hàn Đình nhuốm màu đỏ
rực, đôi môi mỏng cong thành vòng cung khóa chặt
khuôn mặt nhỏ nhắt cô trong hốc mắt anh: “Em không
thể đưa ra lời giải thích hợp lý, vậy thì anh chỉ đành
đích thân chứng thực thử anh đã bị em cắm sừng đến
mức nào rồi, các người đã từng ngủ với nhau chưa.”
Hạ Tịch Quán trợn to hai mắt, bàn tay nhỏ bé giấy dụa
đập vào ngực anh giãy dụa: “Lục Hàn Đình, anh đừng
làm vậy, anh thật sự khiến em rất tổn thương!”
Thân hình cao lớn của Lục Hàn Đình bất động như
tường đồng vách sắt, thấp giọng cười khẩy: “Tôi thích
tổn thương người khác, tôi còn thường xuyên phát
bệnh, tính khí tôi cũng không tốt, ở cùng tôi hẳn là em
rất mệt nhỏ, bây giờ em gặp được lựa chọn tốt hợp rốt
cuộc cũng thấy tôi không xong, không phải nhịn đâu,
em ly dị với tôi đi theo thằng khác là được rồi.”